Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 155. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 155

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Hãn Lâm buồn bã không nói tiếng nào.

Từ Phượng Niên buông cương ngựa, vỗ vỗ vào cổ con thần mã toàn thân trắng như sương. Con ngựa này là vua ngựa hoang mà Đại Trụ Quốc bắt được ở biên cảnh năm ngoái, thuần phục hơn nửa năm mới chịu cho lắp dây cương và yên ngựa, lần này về phủ liền mang đến cho đứa con trai cưng chiều nhất.

Từ Phượng Niên ngồi xuống bên bờ hồ, đợi Lý Hãn Lâm ngồi xuống bên cạnh rồi nhặt một viên sỏi ném vào hồ Loa Sư, dịu dàng nói: "Hãn Lâm, đừng mãi không chịu lớn, cha ngươi tuổi già mới có con, sắp già rồi, ngươi còn không trưởng thành một chút, gánh nặng trong nhà chẳng lẽ còn muốn tỷ tỷ ngươi gánh vác à?"

Lý Hãn Lâm thở dài: "Phượng ca nhi, ngươi thay đổi rồi. Trước đây tỷ tỷ ta ghét ngươi nhất, nếu là Phượng ca nhi của bây giờ, có lẽ tỷ ấy sẽ thích. Nhưng ta không thích, sau này ta biết tìm ai chơi đây?"

Từ Phượng Niên lần nào cũng ném viên sỏi vào cùng một điểm trong hồ, cười nói: "Tỷ tỷ ngươi xinh đẹp hơn Nghiêm Đông Ngô nhiều, nhưng cũng ngốc hơn nhiều. Ta biết nàng đã sớm có người trong lòng, trước đây chỉ là trêu chọc nàng thôi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra người nàng thích thật ra mới là một tên bao cỏ, còn tên bao cỏ đáng ghét kia ngược lại có phần chí thú hơn. Về phần sau này ngươi tìm ai chơi, rất đơn giản, mau chóng cưới một người vợ hiền huệ, tìm nàng mà chơi, chơi riết rồi cũng ra con cái thôi."

Lý Hãn Lâm gãi đầu: "Sinh con thì được, nhưng chỉ có thể sinh con trai. Sinh con gái chẳng phải là phiền lòng chịu tội sao, lớn lên không thoát khỏi bị đàn ông làm hại, sinh con trai là ổn thỏa rồi, ta không sợ bị báo ứng."

Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi cũng sợ báo ứng à?"

Lý Hãn Lâm nằm trên bãi cỏ, nghiêm túc lạ thường: "Sao có thể không sợ, người ta đều nói trên đầu ba thước có thần linh, trời mới biết ngày nào đó ta chết đi, khẳng định là số phải xuống vạc dầu, không thì kiếp sau bị phạt làm phụ nữ."

Từ Phượng Niên cười ha hả: "Trong đầu tiểu tử ngươi chứa cái gì vậy?"

Lý Hãn Lâm bĩu môi: "Được rồi, nghe lời Phượng ca nhi, đi quân Bắc Lương, biết đâu lại bắt được một công chúa Bắc Mãng về làm nô tỳ nuôi chơi."

Từ Phượng Niên chậc chậc nói: "Chí hướng lớn thật."

Lý Hãn Lâm bò dậy, nhỏ giọng hỏi: "Phượng ca nhi, ngươi nói cho ta nghe xem, vị cao thủ siêu nhất lưu kia trông thế nào?"

Từ Phượng Niên quay đầu chỉ vào lão già cụt tay đang gà gật gần xe ngựa, thân hình gầy gò bọc trong chiếc áo lông cừu cũ nát, lúc ngủ gật còn lấy ngón tay ngoáy mũi, rồi lén lén cong ngón tay búng đi. Hắn bực bội nói: "Chắc là như hắn vậy."

Lý Hãn Lâm nhìn lão già lôi thôi làm mã phu còn không xứng, lại ăn gan hùm mật gấu dám ngồi chung xe với Ngư hoa khôi, trợn mắt nói: "Phượng ca, ngươi lừa con nít à!”

Từ Phượng Niên nhìn ra mặt hồ, cười nói: "Ngươi vốn là con nít mà."

Lý Hãn Lâm phản đối: "Ta còn nhỏ à? Có cô nương nào xong việc mà không khen con chim trong đũng quần ta là đại điểu?"

Từ Phượng Niên cười khẽ mắng: "Ngươi ngốc à, con nít mới khoe khoang thứ này. Hơn nữa mấy lời tâng bốc không mất tiền chỉ kiếm tiền của nữ tử thanh lâu mà ngươi cũng tin? Ngươi không phải con nít thì là gì?"

Lý Hãn Lâm ác khí dâng lên, giận dữ nói: "Mẹ kiếp, về ta sẽ ném hết đám kỹ nữ đó vào lồng thú cho phân thây.”

Lần này Từ Phượng Niên mắng thật: "Bớt tạo nghiệt đi, mau cút đến Bắc Lương quân. Cái đầu của ngươi đúng là một chín một mười với tỷ tỷ ngươi."

Lý Hãn Lâm ngoan ngoãn "ồ" một tiếng.

Cuối cùng, Lý công tử, kẻ ác số một Phong Châu muốn theo Từ Phượng Niên rời Bắc Lương, lại chọn đến Bắc Lương quân có quân kỷ nghiêm khắc nhất.

Lúc chia tay ở cổng thành, Lý Hãn Lâm khóc như mưa, người không biết chuyện còn tưởng Thế tử điện hạ có sở thích quái đản, đã đi đường sau của Lý đại công tử.

Từ Phượng Niên về đến vương phủ, lão già không biết họ tên chậm rãi xuống xe ngựa. Lão da bọc xương, áo lông cừu bọc lấy thân hình gầy gò, chỉ nói hai câu.

Câu đầu tiên là: "Tiểu nương này trông không tệ, chỗ nào cần tròn đều tròn trịa, dễ sinh con trai."

Chưa đợi Ngư Ấu Vi e thẹn, câu thứ hai của lão già mắt lác đã khiến sắc mặt nàng trắng bệch: "Con mèo này còn tốt hơn, hầm lên ăn, bồi bổ thân thể, dưỡng lại tinh thần.”

Từ Phượng Niên hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi thật sâu.

Lão già nghênh ngang bỏ đi, đứng trên con đê dài bên hồ xa xa liếc nhìn Thính Triều Đình.

Từ Phượng Niên đến tiểu viện nơi Khương Nê ở, thấy nàng đang ngồi xổm cầm cành cây vẽ vời, không nhìn nàng vội vàng đứng dậy dùng mũi chân xóa đi dấu vết, hỏi: "Ta sắp rời Bắc Lương, không chừng sẽ chết trên đường, đến lúc đó ngươi sẽ có cơ hội bồi thêm một đao, có theo không? Đương nhiên, ta sẽ mang theo một rương bí kíp, nếu ngươi theo, cuối năm chúng đều là của ngươi."