Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 156. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 156

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khương Nê chỉ do dự một lát rồi gật đầu, trầm giọng nói: "Không đi!"

Từ Phượng Niên ngẩn người.

Tiếc nuối xoay người.

Gương mặt xinh đẹp của Khương Nê đỏ bừng, khí thế tụt xuống đáy vực, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Từ Phượng Niên mãi mới hiểu ra, chắc chắn là nàng đã quen từ chối Thế tử điện hạ nên buột miệng nói ra, biến “đi” thành “không đi”, nhưng lại không có dũng khí giải thích.

Việc thừa nhận sai lầm với Thế tử điện hạ không đội trời chung còn khó chịu hơn cả việc giết nàng.

Từ Phượng Niên không tốt bụng giải vây, cứ để cho tiểu nê nhân tạm thời dằn vặt vậy.

Đến lăng Vương phi, Từ Phượng Niên ngắt một chiếc lá, ngồi xếp bằng trước bia mộ, huýt lên một hồi sáo du dương thanh thoát, chính là giai điệu của bài dân ca "Xuân Thần".

Ở nơi này, tâm cảnh của Từ Phượng Niên bình yên nhất, suy nghĩ trong sáng nhất.

Lão yêu dưới đình. Một cao thủ siêu hạng hàng thật giá thật, chỉ là đừng có si tâm vọng tưởng thu hắn làm nô bộc.

Giáp? Ẩn nấp ở đâu, xa tận chân trời? Hay gần ngay trước mắt?

Hồng Thự là tử sĩ. Không biết nên vui hay nên buồn.

Thanh Điểu là "Bính" trong Thiên Can. Một đáp án vô lại nằm trong dự liệu.

Mình đến núi Võ Đang, Hoàng Man Nhi đến núi Long Hổ, cuộc tranh giành đạo thống vô thanh thắng hữu thanh nhất trên thế gian này, lẽ nào Từ Kiêu muốn một tay che trời?

Nhị tỷ Từ Vị Hùng học Vương bá kinh lược, học thuật tung hoành ngang dọc ở Thượng Âm học cung, muốn đè ép Trần Chi Báo có mũi nhọn không ai bì nổi kia? Hay là đến thánh địa của sĩ tử để ngấm ngầm lôi kéo một thế lực tiềm tàng nào đó?

Tại sao Từ Kiêu rõ ràng có thể diệt cả nhà Nghiêm Kiệt Khê mà lại không giết? Thật sự chỉ vì ngại Nghiêm mọt sách là bạn chí cốt của mình?

Từ Phượng Niên ném chiếc lá đi, trên đùi đặt song đao Tú Đông Xuân Lôi, nhìn bia mộ dịu dàng nói: "Mẹ, thù của người, Từ Kiêu không báo, Phượng Niên vẫn còn nhớ."

Năm ấy xuân về hoa nở, Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cưỡi bạch mã rời Lương Châu.

Từ Kiêu thường quanh năm cùng binh lính bình thường ăn gió nằm sương ở biên cảnh Bắc Lương, dường như phải tận mắt trông chừng đám man binh Bắc Mãng có số lượng không hề thua kém thiết kỵ Bắc Lương mới yên tâm. Sau khi Vương phi qua đời, con cái dần trưởng thành, đầu tiên là Trưởng quận chúa Từ Chi Hổ xa giá đến Giang Nam, kế đến là thứ nữ Từ Vị Hùng ngàn dặm đến Thượng Âm học cung cầu học, bốn năm trước Thế tử điện hạ ra ngoài du ngoạn, trong vương phủ dẫu sao vẫn còn Hoàng Man Nhi, nay thì đã đi sạch sành sanh.

Chỉ là những chuyện đế vương tướng hầu này, lão Hứa mù không hơi đâu bận tâm. Bao năm nay những tin tức liên quan đến Đại Trụ Quốc đều là nghe lỏm được lúc đến tửu phường mua hèm rượu, nghe rồi cũng thôi, chứ còn làm được gì nữa? Theo Đại Trụ Quốc chinh chiến nhiều năm, cũng chỉ là lúc trẻ làm kỵ binh xa xa thấy được một lần. Khi đó gánh cờ tiên phong vẫn là Vương Tiễn Vương Cự Linh, mãnh tướng số một trong quân. Trong trận huyết chiến Ích Khuyết, lão Hứa còn chưa bị mù đã cùng Đại Trụ Quốc xông ra khỏi cổng thành, trơ mắt nhìn Vương tướng quân quỳ xuống không dậy nổi, hai tay nâng vạn quân thành môn, mặc cho bào trạch Liêu Đông xông ra khỏi thành. Khi đó Từ tướng quân còn chưa được phong Dị tính vương, chưa được thụ tước Đại Trụ Quốc, chỉ quay đầu nhìn cổng thành một cái.

Tất cả binh sĩ Bắc Lương quân đều tin chắc Đại Trụ Quốc mới là anh hùng số một đương thời. Trong Tứ đại danh tướng thời Xuân Thu, chỉ xét chiến tích, Đại Trụ Quốc chắc chắn không bằng Diệp Bạch Quỳ, người được Thượng Âm học cung ca tụng là năm trăm năm mới có một, trước trận chiến ở thành Quan Lan, Diệp Bạch Quỳ được xưng là bình sinh trăm trận không một lần bại. Chưa nói đến vị Tây Sở Diệp Võ Thánh chỉ thua một trận là thua cả quốc chiến này, cho dù là phò mã Đông Việt năm xưa Vương Toại, cũng phải tiêu sái thong dong hơn Từ Kiêu nhiều, đâu có cảnh thảm bại chật vật trốn chạy chỉ còn lại mấy trăm kỵ binh. Nhưng người cuối cùng đứng vững không ngã, ngoài vị Đại tướng quân cùng triều kia thì chỉ còn lại Từ Kiêu.

Huống hồ trong chín nước thời Xuân Thu, vó sắt dưới cờ chữ Từ đã diệt sáu nước, còn vị nho tướng thành danh muộn hơn Từ Kiêu hai mươi năm kia, chẳng qua chỉ diệt được hai tiểu quốc không đáng kể, sao có thể sánh vai cùng Bắc Lương Vương?

Đây chính là bản lĩnh của Đại Trụ Quốc!

Mới giữa tháng, lão Hứa mù không nỡ bỏ tiền đồng ra mua hèm rượu, đành phải chép miệng nuốt nước bọt cho đỡ thèm.

Lão Hứa mù tuổi đã cao, những lúc trời ấm áp lại thích ngồi trên gốc cây gỗ nhớ lại khí phách anh hùng năm xưa, nghĩ đến những mánh khoé giữ mạng mà các lão tốt tiền bối truyền dạy khi còn trẻ, nghĩ đến lần đầu cầm nỏ ra trận giết đến đỏ mắt, nghĩ đến những huynh đệ trong quân bên cạnh cũng từng bị chém đầu như cắt lúa, nghĩ đến tiếng vó ngựa của thiết kỵ quân địch giẫm trên mặt đất vang trời, và càng nghĩ đến Tây Lũy Bích, trận đại quyết chiến cuối cùng thời Xuân Thu. Vương phi một thân áo trắng tang tóc tự mình gióng trống trận, tiếng trống như sấm, không phá được Tây Sở, trống không ngừng, toàn quân ai mà không động lòng?!