Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 164. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 164

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên nghe đến nhập thần.

Lại bị người khác cắt ngang: "Toàn là lời nói nhảm."

Bị ngắt nhịp, Khương Nê thò đầu ra từ sau cuốn sách, trừng mắt nhìn lão.

Lão già đối với Thế tử điện hạ khá bất kính, cố ý xa cách, duy chỉ có đối với Khương Nê lại ưu ái, nặn ra một nụ cười, chủ động giải thích: "Lão phu là nói cuốn sách này toàn những lời hoang đường, làm hại con cháu người ta."

Từ Phượng Niên mở mắt, mỉm cười nói: "Lời này giải thích thế nào?"

Lão già bất kể thân thủ ra sao nhưng tính tình thối nát thì tuyệt đối hiếm có trên đời, lườm một cái, châm chọc nói: "Lão phu dù có giải thích cặn kẽ từng chữ về kiếm đạo cho ngươi, có chắc không phải là đàn gảy tai trâu?”

Từ Phượng Niên đành bất lực, lão quái vật này theo lời Từ Kiêu thì tuổi tác dường như không nhỏ hơn Vương Tiên Chi, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Khương Nê hiển nhiên rất thích nhìn thấy Từ Phượng Niên bị người ta coi thường, tuy không có cảm giác thân cận gì với lão già kỳ quái này, nhưng khoảnh khắc này thiện cảm trong lòng lại tăng vọt. Lão già thấy sắc mặt Khương Nê thay đổi, tâm trạng vui vẻ, không tiếc lời đả kích Từ Phượng Niên: "Ngươi một kẻ ngoại đạo múa đao thì đừng làm ô uế《 Thiên Kiếm Thảo Cương 》nữa. Cuốn sách này dù có lắm lời vô ích thế nào, không phải để ngươi có thể lĩnh ngộ được chút cốt tủy trong đó. Nếu bị tên sách《 Thiên Thảo 》đánh lừa, thật sự cho rằng nó đang giảng giải các loại kiếm chiêu tinh xảo thì đúng là cười chết lão phu. Ai ngờ được Đỗ Tư Thông, kẻ gần nửa đời người mới nắm được chút da lông thô thiển của kiếm đạo, sở trường đúng là những kiếm chiêu quỷ quyệt, nhưng điều đó đã sớm bị lão phu khiển trách rồi. Vì thế mới có cuốn《 Thiên Thảo Kiếm Cương 》từ kiếm chiêu diễn sinh ra để cầu kiếm ý này. Chỉ là Đỗ tiểu tử chung quy chỉ có nửa thùng nước, lắc qua lắc lại, chỉ có vài giọt nước nhỏ bắn ra ngoài thùng, điều nực cười là hậu nhân đều không nhìn ra được những giọt nước này mới là những điểm tinh túy ít ỏi còn sót lại."

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Đỗ Tư Thông, người viết 《Thiên Kiếm》, lại từng cầu học ông à?”

Lão già giơ ra ba ngón tay, nói một cách đương nhiên: "Đứng trong tuyết ba ngày ba đêm, lão phu mới miễn cưỡng chỉ điểm cho ba câu."

Từ Phượng Niên trong lòng kinh hãi.

Khương Nê ngược lại có khí phách hơn Thế tử điện hạ gấp trăm lần, mang vẻ mặt tinh nghịch “tin ông tôi mới là đồ ngốc”, nói khẽ: "Chém gió thì giỏi đấy, có bản lĩnh thì cũng viết một quyển kinh điển cho vào võ khố đi."

Người so với người tức chết người, lão già đối với Từ Phượng Niên trước sau vẫn giữ bộ mặt hằm hằm, nhưng đến bên Khương Nê lại là một bộ mặt mày hiền từ. "Tiểu nha đầu, lão phu vốn quen đi lại một mình, vạn ngàn khí tượng trong lòng chẳng thèm hạ bút. Hơn nữa, sách trong Thính Triều đình có thể lọt vào mắt xanh của lão phu cũng chỉ có năm sáu quyển lèo tèo, chẳng phải nơi gì ghê gớm.”

Khương Nê trừng tròn mắt: "Còn khoác lác, không có hồi kết à?!"

Lão già sững sờ một chút, không giận mà còn mừng, phá lên cười ha hả.

Từ Phượng Niên bị lão già khuấy đảo đến chẳng còn hứng thú gì với 《Thiên Thảo》, bèn bảo Khương Nê đổi một quyển bí kíp khác. Kết quả đọc chưa đến một ngàn chữ lại bị lời bình ngạo mạn của lão già cắt ngang, đổi quyển nữa, không ngoài dự đoán lại bị chê bai không đáng một đồng.

Từ Phượng Niên chỉ cảm thấy mình thu được lợi ích không nhỏ, còn Khương Nê thì đã sắp phát điên. Đọc sách kiếm tiền vốn là việc tay chân, hơn nữa còn là bạc mồ hôi nước mắt kiếm được khi phải hầu hạ tên cừu gia Từ Phượng Niên này. Lão già lại còn ở đó ra vẻ cao nhân chỉ điểm giang sơn. Khương Nê ban đầu vì hắn đã lớn tuổi nên nhịn hết lần này đến lần khác, sau ba lần bốn lượt thì thật sự không chịu nổi nữa.

Khương Nê ném sách, mặt đầy giận dữ nói: "Câm miệng!"

Xem kìa, gần mực thì đen, học câu cửa miệng của Thế tử điện hạ ngày càng thuận mồm.

Từ Phượng Niên không để ý đến cơn thịnh nộ của Khương Nê, cười hì hì hỏi: "Hay là ta đi tìm Lữ Tiền Đường luyện đao, lão ở bên cạnh chỉ điểm một chút nhé?"

Lão già vươn vai, thoải mái nằm trong xe, bực bội nói: "Với chủ nhân cũ của hai thanh đao ngươi đang đeo, lão phu còn vui lòng nói vài câu. Còn ngươi thì thôi đi. Ngộ tính ư, tàm tạm, chắc được một nửa lão phu thời trẻ, đáng tiếc luyện đao quá muộn, một thân nội lực còn chẳng phải của mình, lão phu không tin ngươi có thể luyện ra cái trò trống gì.”

Khương Nê mắt đầy ý cười, bỏ đá xuống giếng: "Lời này thật thà quá."