Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Phượng Niên cúi đầu duỗi một ngón tay, lướt qua vỏ đao Tú Đông.
Một nửa ngộ tính?
Khương Nê dường như nhớ ra điều gì, hừ lạnh nói: "Người đó là Tiểu Nhân Đồ Trần Chi Báo? Trông giống Thế tử điện hạ hơn ngươi nhiều."
Từ Phượng Niên ngẩng đầu cười nói: "Đó cũng chỉ là giống mà thôi."
Khương Nê lại có ý giận vì hắn không biết phấn đấu, có lẽ là phẫn uất vì kẻ địch số một của mình lại kém cỏi như vậy, làm nhục nàng và Thần Phù, hung hăng nói: "Ngươi không biết át đi phong thái của Trần Chi Báo à? Quay đầu bỏ chạy, không sợ bị người ta chê cười sao!”
Từ Phượng Niên á khẩu: "Chẳng lẽ còn phải đánh một trận với Trần Chi Báo?"
Khương Nê hận thù nói: "Đánh có lại hay không là một chuyện, có đánh hay không lại là chuyện khác!"
Lão già kéo kéo chiếc áo lông cừu, cười nói: "Tiểu nha đầu, cái này ngươi không biết rồi. Vị Thế tử điện hạ trước mắt chúng ta đây đao thuật tầm thường, nhưng tâm tư mưu mẹo lại được Từ Kiêu chân truyền. Chỉ có điều tên Tiểu Nhân Đồ họ Trần kia e là đã sớm biết điểm này, không dễ bị lừa như vậy, ngược lại đám mãng phu Bắc Lương chỉ được sức vóc chẳng được cái đầu phía sau, mười phần thì có đến tám chín phần không nhìn ra."
Từ Phượng Niên làm như không nghe thấy.
Khương Nê đăm chiêu suy nghĩ.
Lão già một lời nói toạc thiên cơ: "Tiểu nha đầu, so tâm cơ, đời này chắc chắn ngươi không bì được với tên âm hiểm này rồi. Hay là lão phu dạy ngươi chút công phu, vẫn còn hy vọng tranh tài cao thấp. Cho dù hắn có được toàn bộ Đại Hoàng Đình, chỉ cần chưa thực sự chạm đến ngưỡng cửa võ đạo, ngươi vẫn có thể một kiếm phá vỡ. Ai nói nữ tử không thể một kiếm địch triệu hùng binh? Mẹ của tiểu tử này chính là một trong ba vị kiếm đạo đại thành mà lão phu từng gặp trong đời.”
Từ Phượng Niên im lặng không nói, tay trái nắm chặt thanh Xuân Lôi.
Lão già liếc nhìn cặp đao, cười nói: "Thì ra là quen dùng đao tay trái. Tiểu nha đầu, ngươi xem, lão phu đã nói tên tiểu tử này gian xảo lắm mà."
Từ Phượng Niên mỉm cười buông đao đứng dậy, chậm rãi nói: "Hôm nay tạm thời không nghe sách nữa."
Đợi Từ Phượng Niên rời khỏi xe, Khương Nê ngẩn người, có phần tức giận.
Lão già hỏi: "Tiểu nha đầu họ Khương, thế nào? Có muốn theo lão phu học chút bản lĩnh thật sự không?"
Không ngờ Khương Nê lại thẳng thừng đáp: "Học cái gì mà học!”
Lão già ngạc nhiên nói: "Tại sao không học? Năm đó những kẻ ngu ngốc cầu xin lão phu nhận làm đồ đệ, có thể xếp hàng từ Bắc Lương đến tận Đông Hải."
Khương Nê lạnh lùng nói: "Ta mà học theo ông, Từ Phượng Niên đã sớm giết ta rồi."
Lão già nhướng một bên mày thưa thớt: "Hắn dám?!"
Khương Nê cất sách vào hòm, thở dài nói: "Hơn nữa ông cũng chỉ giỏi võ mồm, học theo ông chẳng có tiền đồ gì lớn lao.”
Lão già ôm bụng cười phá lên, gần như muốn lăn lộn trong xe.
Khương Nê tức giận nói: "Cười cái gì mà cười!"
Lão già ngồi thẳng dậy, thần bí hạ giọng: "Ngươi có biết lão phu là ai không?"
Khương Nê mặt mày bình thản: "Ta cần biết ông là ai à?"
Lão già xoa xoa cằm, nằm trong xe, vắt chéo chân, lẩm bẩm: "Cũng phải, ngay cả lão phu cũng sắp quên mình là ai thì còn ai nhớ đến Mộc Mã Ngưu nữa chứ?”
…
Từ Phượng Niên cưỡi con ngựa hồng táo khổng lồ vốn dành cho Ngư Ấu Vi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Không ngoài dự đoán đêm nay sẽ có một trận mưa lớn, theo tốc độ hiện tại, chạng vạng có thể vào thành Hành Thủy nghỉ lại, không đến mức phải đi trong mưa. Lữ Tiền Đường đeo cự kiếm Xích Hà đi đầu dẫn đường, Thư Tu và Dương Thanh Phong không thấy mang theo binh khí thì chịu trách nhiệm bọc hậu, lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương đi giữa thúc ngựa, sóng vai cùng Từ Phượng Niên. Bốn gã hộ vệ thân cận này đều có thực lực vào khoảng Nhị phẩm, dù đối đầu với những nhân vật bán tiên ngự trên bảo tọa siêu nhất lưu cao thủ như Đặng Thái A, Tào Quan Tử cũng có sức đánh một trận, tệ nhất cũng có thể cầm cự cho đến khi lão già lác mắt trong xe ngoáy xong mũi.
Từ Phượng Niên khẽ hỏi: "Ngụy gia gia, thực lực của Thập đại cao thủ này rốt cuộc là thế nào, có thể nói một cách dễ hiểu hơn không?"
Lão đạo sĩ Cửu Đấu Mễ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Lão đạo từng nghe một vị đại chân nhân trong giáo tiết lộ đôi chút. Không nói đến vị Vương Tiên Chi không thể đong đếm bằng lẽ thường kia, chín người còn lại, tân khôi thủ kiếm đạo Đặng Thái A, Vương Mậu dùng một ngọn đoản mâu cong gãy và Tào Quan Tử rõ ràng cao hơn sáu người còn lại một bậc cảnh giới. Lão đạo tự đoán cái gọi là thiên hạ Thập đại cao thủ chỉ là danh tiếng lớn hơn, người có thực lực chân chính tương đương sáu người kia chắc hẳn không ít. Nhóm người này lại có thể chia làm hai loại cảnh giới, cứ thế suy ra, liền ứng với cách nói ‘Nhất phẩm tứ trọng’ của vị đại chân nhân trong giáo."