Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 26. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 26

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngư Huyền Cơ có một đôi chân đẹp có thể xưng là thần phẩm. Nàng vào nghề năm năm, không cần lao động, mỗi ngày đều ngâm mình trong nước tắm hương liệu, chăm sóc chu đáo từng tấc da thịt. Vì sự trêu đùa của Từ Phượng Niên mang đến cảm giác căng thẳng bản năng, mu bàn chân nàng cong lên như một vầng trăng khuyết.

Từ Phượng Niên quả không hổ danh nói lời đáng giá ngàn vàng, nói mân mê một canh giờ, liền chơi đủ một canh giờ. Nhất là khi hắn đưa một ngón tay lướt qua kẽ giữa hai ngón chân như ngọc châu của Ngư hoa khôi, có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy bị kìm nén của nàng.

Tiếp theo hắn lần lên trên, cách lớp quần nhung bó sát cuối cùng của Ngư Huyền Cơ mà vuốt ve đôi chân. Thon dài trắng nõn, múa kiếm phiêu dật thần thái như vậy, đôi chân đẹp không ngoài dự đoán mà tràn đầy sự đàn hồi. Lại giày vò thêm nửa canh giờ, nhưng kế tiếp không phải là giật phăng yếm đào để "mở cửa thấy núi", mà là cởi y phục của mình, nằm nghiêng bên cạnh Ngư Huyền Cơ, ngậm lấy vành tai nàng.

Mỹ nhân đã mồ hôi đầm đìa, mắt lệ lưng tròng, cắn chặt môi đến rướm máu.

Từ Phượng Niên khẽ nói bên tai nàng: "《Vọng Thành Đầu》, kiếm vũ, Thượng Âm học cung. Cứ lần theo manh mối, ta không tin với thế lực của Bắc Lương Vương phủ lại không moi ra được bí mật thân thế sau lưng ngươi. Đến lúc đó tất cả những gì ngươi quan tâm, ta đều sẽ hủy hoại hết. Người sống thì giết. Người chết, ta cũng sẽ đào mộ lên. Chơi chán ngươi rồi, sẽ dìm xác ngươi xuống đáy hồ, mời lão đạo sĩ trên núi Võ Đang làm một buổi pháp sự, để ngươi làm oan hồn vất vưởng, không được đầu thai. Chống đối ta, đây chính là kết cục."

Ngư Huyền Cơ nước mắt đầm đìa.

Từ Phượng Niên đột nhiên xòe năm ngón tay bóp lấy bầu ngực nàng, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng lúc trước. Ngư Huyền Cơ đau buốt đến tận xương. Từ Phượng Niên cười gằn nói: "Ta tốt bụng, bán cho ngươi một liều thuốc hối hận. Ngươi chỉ cần chịu hầu hạ ta, cho đến ngày ngươi già nua xấu xí, ta sẽ hứa với ngươi, ngươi vẫn là Ngư Ấu Vi. Ta không cần biết ngươi là cô nhi của cựu thần Tây Sở, hay là loạn dân trên giang hồ bị thiết kỵ Bắc Lương giày xéo, ta đều không truy cứu. Mọi chuyện sẽ êm đẹp, ngươi có thể làm một con chim hoàng yến của ta. Trên thế gian này, còn có chiếc lồng nào lộng lẫy hơn Bắc Lương Vương phủ à?"

Ngư Huyền Cơ nghẹn ngào nức nở.

Từ Phượng Niên đột ngột hạ liều thuốc mạnh: "Nhớ ra rồi, còn có con Vũ Mị Nương kia nữa, một con vật nhỏ thật đáng yêu, đáng thương thay, sắp trở thành mồi cho chó hoang rồi. Ta sẽ dậy ngay bây giờ, đến Ba Tiêu viện bế nó lên, băm nát trước mặt ngươi, rồi ném cho lũ chó hoang đang đói meo.”

Ngư Huyền Cơ ngất lịm đi.

Từ Phượng Niên chết lặng, thế mà đã dọa ngất rồi à? Trong kế hoạch còn có liều thuốc độc ác hơn chưa tung ra, thật chưa đã thèm. Hắn bóp hai con bồ câu hồng phấn mấy cái cho đã ghiền, chỉ là Ngư hoa khôi nằm thẳng đơ như người chết, sờ vài cái liền mất hứng. Nếu chỉ là một thân thể xinh đẹp, Từ Phượng Niên muốn là có, muốn bao nhiêu cũng được.

Hắn ngồi dậy, mặc lại y phục, cúi đầu nhìn Ngư Ấu Vi đang thiếp đi trong cơn mê sảng với gương mặt đẫm lệ. Oán khí trong lồng ngực và vẻ âm u trong mắt Từ Phượng Niên cũng tan đi vài phần. Chẳng qua chỉ là một cô nương ngốc nghếch thôi, không có gì lạ, trong phủ chẳng phải cũng có một vị Thái Bình công chúa đó à?

Từ Phượng Niên đắp chăn cho nàng, đầu nàng đang gối lên một chiếc gối tựa hình con mãng xà tiền vàng màu đỏ thẫm. Trong lòng Thế tử điện hạ có một cán cân để đo lường vẻ đẹp và khí chất của nữ nhân trong thiên hạ. Một trăm văn tức một lạng bạc là cực phẩm, sáu mươi văn là hạng trung bình, chỉ có trên tám mươi văn mới lọt được vào mắt xanh của Từ Phượng Niên.

Theo hắn thấy, Bạch Hồ Nhi nếu bỏ đi thân phận nam nhân, có thể được chín mươi lăm văn, vốn định cho một lạng bạc, nhưng cảm thấy không ổn, phải giữ lại cho mình chút ảo tưởng; Khương Nê được chín mươi văn, nhưng sau này còn có thể đẹp hơn nữa.

Trước mắt Ngư Ấu Vi tám mươi sáu văn, gần bằng đại tỷ của hắn. Trong phủ, số diễm phụ mỹ tỳ có giá trên bảy mươi văn không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Có điều, ăn loại "cỏ gần hang" chỉ cần ngoắc tay là có được này, dùng thuật ngữ của Thế tử điện hạ chính là "quá thiếu tính kỹ thuật". Từ Phượng Niên không học võ, không dám buông thả dục vọng quá độ nên chọn lựa rất tỉ mỉ, thà thiếu chứ không ẩu, phẩm cách vô cùng "tao nhã".