Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 29. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 29

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vừa nhận được thư của phụ vương báo tin đệ đệ về thành, Từ Chi Hổ lập tức ngựa không dừng vó dẫn theo một đám gia nô hung bạo trở về nhà mẹ đẻ.

Nàng rưng rưng nước mắt, véo má đệ đệ, xoa đầu, xoa vai, còn không kiêng dè mà vỗ mạnh vào mông Từ Phượng Niên một cái, cuối cùng theo thói quen thò tay vào đũng quần đệ đệ. Từ Phượng Niên mếu máo nói: "Tỷ, chỗ này vẫn ổn, không cần kiểm tra đâu, có người ngoài. Hai vị này là ai vậy?"

Trong đình nghỉ, ngoài đám tỳ nữ và ma ma quanh năm nơm nớp lo sợ trước tác phong hung hãn quái đản của Từ Chi Hổ, còn có hai người lạ mặt, đều là những bậc phong lưu tuấn tú. Một người áo xanh lưng đeo kiếm, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong. Người còn lại thì khôi ngô hùng tráng, mặt mày chính khí lẫm liệt.

Từ Chi Hổ nở nụ cười yêu kiều, chỉ tay rồi duyên dáng nói:

"Vị này là Thôi công tử của Thôi thị ở Thanh Hà, kiếm thuật siêu phàm, trên đường tỷ tỷ gặp phải đám giặc cỏ không có mắt, chính Thôi công tử đã dẫn gia binh đến đánh đuổi. Vị này là Trịnh công tử, hành hiệp trượng nghĩa, hiệp danh lừng lẫy khắp vùng Quan Trung. Đều là ân nhân của tỷ tỷ.”

Hai người cùng cúi người chắp tay nói:

"Xin ra mắt Thế tử điện hạ."

Từ Phượng Niên mỉm cười nói:

"Nếu đã là ân nhân của tỷ tỷ, vậy cũng là ân nhân của bản thế tử. Các vị có muốn luyện tập công pháp võ học nào không? Tàng thư ở đây khá phong phú, ta sẽ cho người lấy mấy quyển ra cho các ngươi."

Thôi công tử có tướng mạo thanh tú, ánh mắt nóng rực nhưng che giấu rất khéo, bèn lên tiếng từ chối.

Còn du hiệp Trịnh công tử thì lại tỏ ra chẳng mấy hứng thú.

Từ Phượng Niên thầm mắng trong lòng một kẻ "giả tạo", một kẻ "ngu ngơ”, nhưng sắc mặt vẫn nhiệt tình, nói một tràng những lời khách sáo sáo rỗng. Từ Chi Hổ chẳng thấy nhàm chán, bởi trong mắt nàng, đệ đệ lúc nào cũng hoàn hảo nhất, ngay cả cái dáng vẻ ngã sấp mặt đáng xấu hổ hồi nhỏ học cưỡi ngựa cũng là tư thế vô cùng phóng khoáng.

Từ Phượng Niên vẫy tay gọi Khương Nê lại, bảo nàng dẫn hai vị công tử đi dạo quanh vương phủ, sau đó cho tất cả hạ nhân lui ra, chỉ còn lại hai tỷ đệ đã nhiều năm không gặp.

Từ Phượng Niên nói thẳng không kiêng dè:

"Tỷ, cái mã của Thôi công tử này không tệ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy tâm thuật bất chính, là cùng một giuộc với ta, tỷ đừng để hắn lừa cả tình lẫn tiền đấy. Còn tên ngốc to xác kia, hoặc là ngốc thật, hoặc là tâm cơ sâu không lường được cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Tỷ chơi đùa với bọn họ thì được, chứ đừng động lòng thật."

Từ Chi Hổ vươn ngón tay điểm vào giữa trán Từ Phượng Niên, cười quyến rũ:

"Tỷ tỷ còn cần tên tiểu tử nhà ngươi dạy bảo à? Đàn ông là thứ gì, tỷ chỉ cần liếc mắt một cái là biết con chim trong đũng quần hắn to hay nhỏ, tốt hay xấu."

Từ Phượng Niên nắm lấy tay tỷ tỷ, cầm một quả quýt vàng trong mâm cống phẩm, bóc vỏ, hai tỷ đệ mỗi người một nửa. Hắn ném một múi vào miệng, cười hì hì nói:

"Tỷ hình như đầy đặn hơn một chút rồi, như vậy mới tốt, nếu chịu khổ mà gầy đi, ta sẽ đến Giang Nam đạo đại khai sát giới đó."

Từ Chi Hổ đột nhiên bật khóc nức nở không một lời báo trước, khiến người ta chẳng kịp chuẩn bị.

Từ Phượng Niên còn tưởng tỷ tỷ bị ai bắt nạt, liền nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tỷ, tỷ nói đi, ai chọc tỷ không vui, đệ dẫn người mang binh khí đến chém chết hắn!”

Từ Chi Hổ lau nước mắt, một lúc lâu sau mới nín khóc, kéo tay Từ Phượng Niên, nhìn những vết chai sạn trong lòng bàn tay và đầu ngón tay hắn, lại nghẹn ngào cất lời:

"Tỷ biết ba năm nay ngươi đi du ngoạn không dễ dàng gì. Ngươi của ngày xưa làm gì có chuyện chịu nuốt chửng cả một múi quýt, cho dù tỷ tỷ có chịu khó gỡ hết xơ quýt thì ngươi cũng chưa chắc đã chịu ăn."

"Tỷ tỷ cơm áo không lo, có thể chịu khổ gì chứ? Dù có là một quả phụ vô đức bị người đời sau lưng đàm tiếu, đối với tỷ tỷ cũng chỉ như những lời ong tiếng ve gãi ngứa mà thôi."

"Thế nhưng ngươi lại du ngoạn ba năm, đi bộ ròng rã mấy nghìn dặm, tỷ tỷ nghĩ thôi không dám nghĩ, người cha nhẫn tâm đó! Ta phải đi tìm ông ấy tính sổ! Nếu ông ấy không thương ngươi, ngươi hãy theo tỷ tỷ đến Giang Nam đạo, nơi đó trù phú, thiếu nữ cũng xinh đẹp."

Từ Phượng Niên làm mặt quỷ trêu cho tỷ tỷ bật cười, lúc này mới phá lên cười ha hả:

"Tỷ, đệ không còn là trẻ con nữa đâu.”

Từ Chi Hổ ôm chầm lấy Từ Phượng Niên, ấn đầu hắn vào bộ ngực đầy đặn mà tất cả đàn ông ở Giang Nam đạo đều thèm muốn, hừ hừ nói: