Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 30. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 30

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Không phải trẻ con nữa thì cũng có thể ngủ cùng tỷ, tối nay ngươi đừng hòng trốn."

Từ Phượng Niên làm ra vẻ ngượng ngùng chẳng mấy chân thành:

"Tỷ, thật là tổn hại phong hóa."

Từ Chi Hổ véo tai đệ đệ, dọa dẫm:

"Ngươi có tin bây giờ ta đi rêu rao chuyện anh hùng của ngươi hồi tám tuổi còn tè dầm không? Còn nữa, mười hai tuổi nằm chung giường với tỷ, có buổi sáng nào tỉnh dậy mà tay ngươi không đặt ở chỗ này của tỷ tỷ không? Hử?!"

Từ Phượng Niên liếc mắt nhìn bộ ngực của tỷ tỷ, chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, vội nịnh nọt:

"Tỷ, hai tỷ đệ chúng ta đừng tự tàn sát lẫn nhau chứ? Lại đây lại đây, ta xoa vai cho tỷ.”

Tận hưởng thủ pháp xoa bóp điêu luyện của Thế tử điện hạ, Từ Chi Hổ vẻ mặt say sưa khoan khoái, lim dim mắt nhìn ra cảnh hồ, thở dài:

"Ngươi trở về thì Hoàng Man Nhi lại đi, không biết có phải ta đi rồi thì nha đầu kia mới đến không, bốn tỷ đệ chúng ta chẳng bao giờ được đoàn tụ."

Từ Phượng Niên hỏi:

"Tỷ, đợi lúc tuyết rơi dày, chúng ta đến núi Võ Đang ngắm cảnh thế giới lưu ly nhé?"

Từ Chi Hổ cười khoáng đạt:

"Nếu tên nhát gan vô tâm đó đã muốn cầu thiên đạo thì cứ để hắn cô đơn cả đời đi, chẳng lẽ ta lại mặt dày mày dạn đi cầu xin hắn sao. Nếu ngươi không nhắc, ta cũng quên mất có người này rồi."

Từ Phượng Niên "ồ” một tiếng, không nhắc lại chuyện không vui nữa.

Từ Chi Hổ hôn mạnh lên má Từ Phượng Niên một cái, cười yêu kiều:

"Tỷ tỷ lòng dạ hẹp hòi, tầm mắt hạn hẹp nên chỉ cần có đệ đệ là ngươi thì nam tử trong thiên hạ đều là những kẻ tầm thường không đáng lọt vào mắt."

Từ Phượng Niên làm ra vẻ sầu muộn:

"Tiếc là chúng ta lại là tỷ đệ."

Từ Chi Hổ véo mạnh tai hắn, cười mắng một tiếng "Cái đồ chết dẫm".

Nữ nhân xuất giá như bát nước hắt đi.

Mùa tuyết lớn có trận tuyết lớn.

Dù lưu luyến đến đâu, nửa tuần đoàn tụ cũng thoáng chốc trôi qua, tỷ tỷ Từ Chi Hổ cuối cùng vẫn phải trở về Giang Nam đạo. Nàng nói tuyết rơi rồi, nếu không đi sẽ thật sự không nỡ rời xa. Ngày hôm đó, Từ Phượng Niên cưỡi ngựa tiễn ba mươi dặm, rồi đơn độc quay về thành.

Trở về vương phủ, tâm trạng không vui, Từ Phượng Niên bỗng nổi hứng, gọi cả tỳ nữ Khương Nê và thị thiếp trên danh nghĩa Ngư Ấu Vi ra đình nghỉ mát bên hồ ngắm tuyết.

Mặt hồ đã sớm đóng băng, nhưng tuyết vẫn rơi như trút xuống không ngừng, cả đất trời một màu trắng xóa. Từ Phượng Niên lắc đầu, đứng dậy, uống một ngụm rượu ấm cho nóng người, lẩm bẩm một câu chẳng ai hiểu ý nghĩa:

"Lão Hồ Khôi, đừng có chết cóng ở dưới đó đấy.”

Từ Phượng Niên quay sang nhìn Thính Triều Đình ở phía đối diện, gương mặt Bạch Hồ Nhi đã lâu không xuất hiện. Trong đó đối diện với kho tàng võ học mênh mông, liệu có ổn không?

Cuối cùng, hắn nhìn về phía núi Võ Đang. Từ Phượng Niên không hiểu những võ phu cả đời miệt mài theo đuổi đại cảnh giới võ đạo, càng không hiểu những kẻ điên cuồng theo đuổi thiên đạo hư vô mờ mịt. Hắn chỉ biết, năm đó nếu vị đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi trâu xanh ngược kia chịu gật đầu, tỷ tỷ của hắn đã được hạnh phúc. Vì vậy, Từ Phượng Niên không có chút thiện cảm nào với ngọn núi Võ Đang đã có lịch sử truyền thừa nghìn năm. Tỷ tỷ lòng dạ hẹp hòi, hắn còn hẹp hòi hơn.

Từ Phượng Niên rót cho Khương Nê một chén rượu nóng đưa qua, nhưng nàng lại đáp lại bằng một nụ cười lạnh.

Nàng là công chúa vong quốc không sai, thậm chí còn được sư phụ nói là nhân vật thiên chi kiêu tử mang trên mình khí vận của cả thiên hạ, nhưng ở Bắc Lương vương phủ, nàng chỉ là một tỳ nữ, ăn mặc đi lại đều phải tuân theo quy củ. Vì vậy, trong bộ y phục mỏng manh, nàng run rẩy, ánh mắt mấy lần liếc về phía làn hơi rượu.

Từ Phượng Niên cười nhạo:

"Ngươi muốn uống rượu, ta đưa thì lại không nhận, mà ngươi không thể tự mình lấy, cả ngươi và ta đều mệt mỏi. Ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, ngươi có bản lĩnh thì đi hành thích Hoàng đế bệ hạ, hoặc là cha ta cũng được, cứ gây sự với ta thì có gì là anh hùng hảo hán?"

Khương Nê lạnh lùng nói:

"Ta là một nữ tử yếu đuối, chỉ có một thanh Thần Phù, chỉ có thể giết ngươi, không giết ngươi thì giết ai?"

Từ Phượng Niên không nói được lời nào, uống một ngụm rượu rồi bĩu môi:

"Đồ vô lại, cũng xứng với ta lắm."

Khương Nê dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Ngư Ấu Vi đang ôm con mèo tên Võ Mị Nương trong lòng, rất tò mò về thân phận của vị tỳ nữ tuyệt đẹp này.

Một vệt cầu vồng trắng lướt ra khỏi các.