Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói nhiều như vậy, còn không phải không nỡ mình sao.
Bla bla nhiều như vậy làm gì.
Thật xin lỗi, đổi lớp là nhất định phải đổi, Jesus đến cũng vô dụng.
Chủ nhiệm lớp nói một đống, miệng đắng lưỡi khô liền cầm chén cẩu kỷ lên uống một ngụm.
“Cho nên, em tính thế nào?”
“Vâng.” Giang Niên khẽ gật đầu, mở miệng nói trong ánh mắt mừng rỡ của chủ nhiệm: “Đổi lớp thì có thể tự chọn lớp không? Hay là phân phối ngẫu nhiên?”
Nụ cười của chủ nhiệm cứng lại, đời này không còn buồn vui.
Tên nhóc này… Thật sự là khó chơi!
“Nếu em đã quyết định, vậy… Khụ khụ.” Chủ nhiệm lớp hắng giọng một cái, đã không thể giữ lại, vậy… “Phân phối ngẫu nhiên, em có ý nghĩ gì?”
“Có thể vận hành không?” Giang Niên đương nhiên muốn chuyển sang lớp Từ Thiển Thiển.
“Trên lý thuyết thì có thể, nhưng thực tế…” Chủ nhiệm lớp uống ngụm nước rồi không nói nữa: “Chủ nhiệm khối mới có thể quyết định, lời nói của thầy không có trọng lượng lắm.”
Móa, bắt chẹt đúng không?
Tan học chiều, Từ Thiển Thiển ăn cơm rồi trở về trường, đi tìm Giang Niên.
Đèn trong phòng học vẫn sáng, hai người dựa vào lan can nói chuyện.
“Nghe Vân Vân nói, cậu thi được 573 điểm?” Từ Thiển Thiển quay đầu, mái tóc búi cao đung đưa: “Cậu hỏi chủ nhiệm lớp chưa, đổi sang lớp nào?”
“Không biết, có thể chọn thì sẽ chuyển sang lớp cậu.” Giang Niên ghé người vào lan can, vẻ mặt lười biếng, áng mây chiều trải dài trong mắt: “Không thể chọn, vậy nghe theo mệnh trời thôi.”
“Chọn… Lớp tôi?” Từ Thiển Thiển giật nảy mình: “Vì sao?”
Giang Niên lườm nàng một cái, thuận miệng nói: “Gần cậu một chút không được sao?”
Từ Thiển Thiển nghe vậy, mặt lập tức đỏ lên, cũng may hoàng hôn đã che giấu giúp nàng. Giọng nói nỉ non như muỗi xuyên qua gió đêm, vừa hay chỉ có hai người mới nghe thấy.
“Đừng đến, phiền lắm.”
“Xì!”
Tiết thứ hai tự học buổi tối, Chu Ngọc Đình cũng bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Giang Niên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, Chu Ngọc Đình vừa hay quay đầu lại, cách hơn nửa phòng học, ánh mắt hai người gặp nhau trong không khí.
Lạnh lùng mà xa cách, khiến nội tâm Chu Ngọc Đình hơi căng thẳng.
Trong hành lang, nàng không khỏi nhớ đến lời đồn trong lớp. Giang Niên từng bị kích thích trong kỳ nghỉ hè, nên cắm đầu học tập ở nhà, cuối cùng mới có thành tích như bây giờ.
Chu Ngọc Đình sẽ không áy náy, sẽ chỉ cảm thấy phiền, nàng cần Giang Niên chủ động từ bỏ cơ hội đổi lớp này.
Trong văn phòng sáng sủa, chủ nhiệm lớp nói lại những lời buổi chiều từng nói.
“Vời thành tích của em bây giờ, muốn đổi lớp thì rất miễn cưỡng. Dù cho em có đổi sang lớp Olympics, thì bầu không khí học tập ở đó chưa chắc đã hợp với em.”
“Huống hồ hiện giờ mỗi lớp chỉ có một suất, Giang Niên cao hơn em 40 điểm, chiều nay cũng đã xác định muốn đổi lớp.”
“Cho nên, chắc em cũng hiểu rồi…”
Chu Ngọc Đình hỏi: “Nếu Giang Niên chủ động từ bỏ thì sao?”
Chủ nhiệm lớp lập tức nghẹn lời: “Chuyện này em phải hỏi người trong cuộc, tôi không khuyến khích bất kỳ ai trong số các em đổi lớp, tập thể xa lạ sẽ cần thời gian để làm quen.”
“Em hiểu rồi.” Chu Ngọc Đình đứng lên, nói: “Em sẽ tự nghĩ cách, cảm ơn thầy.”
Chủ nhiệm lớp: “???”
…
Tự học buổi tối kết thúc, tòa nhà dạy học nhộn nhịp toàn người là người, học sinh hò hét loạn xị.
Giang Niên thu dọn đồ đạc, khoác balo lên vai, đang định đi ra ngoài, đi tìm Từ Thiển Thiển rồi cùng về nhà như mọi người, chợt bị người gọi lại.
Giang Niên liếc mắt nhìn Chu Ngọc Đình trước mặt: “Có việc?”
“Ừm!” Nàng thấp hơn Giang Niên một cái đầu, ngửa cổ nhìn hắn: “Có chút việc, muốn nói chuyện riêng với cậu, có thể chờ mình một lớp không?”
Đôi mắt của Chu Ngọc Đình giống như gặp phải ủy khuất rất lớn, ngập nước và long lanh. Nam sinh nhìn vào, quá nửa là phải mềm lòng.
Ra vẻ yếu thế, đây là thủ đoạn nàng thường dùng.
“Chuyện đổi lớp à, nói trên điện thoại đi.” Giang Niên không muốn lãng phí thời gian với nàng, nói xong liền muốn đi qua nàng: “Nếu như cậu chưa xóa QQ của tôi.”
Chu Ngọc Đình lập tức chột dạ, vội vàng kéo tay áo ngắn của hắn.
“Chờ đã.”
“Lại có chuyện gì?” Sắc mặt Giang Niên khó chịu, giọng điệu bất thiện: “Nơi này là lớp học, bạn bè đang nhìn, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng lôi lôi kéo kéo.”
Phong thủy luân chuyển rồi, bitch!
Không phải rất thích cười sao, sao không còn suất đổi lớp lại không cười được nữa rồi?
“Chỉ một lát thôi… Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu.” Chu Ngọc Đình nước mắt đảo quanh hốc mắt, QQ đã xóa rồi, huống hồ những lời tiếp theo không thể để lại chứng cứ được.
Giang Niên a một tiếng, giật khỏi tay nàng, xoay người rời đi.
Không có đạo đức, thì sẽ bắt cóc đạo đức.
Lúc hắn đi đến lớp bên cạnh, Từ Thiển Thiển đã chờ ở cửa lớp. Nàng đeo balo, mặc áo màu xanh lam nhạt, bên dưới là quần thể thao.
“Sao lâu vậy?” Nàng nhíu mày hỏi.
“Không có gì, đi thôi.”
Hai người vừa ra khỏi cổng trường không lâu, chợt bị người cản lại, Chu Ngọc Đình vậy mà đuổi theo.
“Giang Niên, chúng ta có thể tâm sự không?”