Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Chu Ngọc Đình, Giang Niên nhất thời hơi mềm lòng. Mấy lời hôm qua của mình có phải hơi quá đáng rồi không, dù sao nàng cũng là nữ.

Haiz, nữ sinh, súc sinh cũng không nỡ.

Giang Niên thấy trong lớp không có ai nhìn về phía này, hắn cấp tốc lại gần Chu Ngọc Đình, giọng nói dịu dàng gợi đòn: “Bảo bảo, tôi không giận, tôi đổi lớp nha.”

Chu Ngọc Đình sững sờ, máu nóng lập tức xông lên não, suýt ngất xỉu.

“Cậu…!”

Tiết đầu tiên của buổi chiều, danh sách đổi lớp đã ra lò. Không ngoài dự đoán, trong lớp chỉ có tên một mình Giang Niên xen lẫn trong danh sách 16 người này.

Hắn được chia đến lớp Olympics 3 chuyên khoa học tự nhiên, cũng là lớp A403. Từ Thiển Thiển là lớp Olympics 4, A304, tiếng là không cùng một lớp.

Tự học buổi tối, hắn lại tìm chủ nhiệm xin nghỉ.

“Giang Niên, tôi nhớ hôm trước em vừa xin nghỉ rồi mà? Tại sao lại xin nghỉ?”

“Là bệnh cũ tái phát.”

“Tái phát?”

“Vâng!”

Chủ nhiệm lớp nhìn giấy phép xin nghỉ, lại nhìn tên học sinh bất hiếu sắp đổi lớp kia, trong lòng tự động tuần hoàn BGM ‘Diễn Viên’.

Giả bệnh cũng phải ra vẻ một chút chứ, đúng là không có năng khiếu làm Diễn Viên… Móa, giờ còn không thèm giả bộ nữa đúng không!

Mí mắt chủ nhiệm lớp giật giật hai cái, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được rồi, chú ý an toàn.”

Thừa dịp bóng đêm, Giang Niên vui vẻ đi ra khỏi trường, đứng ở ven đường gọi điện thoại.

“Chị Triệu, đúng, là tôi.”

“Ừ, tôi đang chờ ở ven đường, có tiện qua đây đón tôi không? Ừm, đúng, đi học…”

4000 kia cũng không phải đổ sông đổ biển, ít nhất cũng có phục vụ đưa đón. Giang Niên khoanh tay đứng ở ven đường, dự định hôm nay làm nhiệm vụ.

Lúc không có tiền thì cảm thấy thiếu tiền, có tiền rồi thì chỗ nào cũng thấy thiếu.

Xe cộ ở huyện thành nhỏ không nhiều, đèn đường vàng nhạt chiếu sáng toàn bộ đường phố, giống như trải một tấm thảm vàng vắt ngang phố xá.

15 phút sau, một chiếc xe máy dành cho nữ dừng ở ven đường. Triệu Thu Tuyết tháo mũ bảo hiểm, cười cười với Giang Niên ở ven đường, nói: “Tiểu soái ca, lên xe đi.”

Chiếc xe chạy trên mặt đường khô ráo, đường cái rộng rãi thoáng đáng, gió mát thổi qua sau tai.

“Chị Triệu!”

“Tiểu soái ca, có chuyện gì sao?”

“Công việc mới có ổn không?” Giang Niên nhớ lúc làm thẻ thì Triệu Thu Tuyết có hơi vụng về, quả nửa là do khẩn trương: “Đã vào làm rồi chứ?”

“Vào rồi nha, nói đến thì vẫn phải cảm ơn tiểu soái ca nha.” Triệu Thu Tuyết vừa lái xe vừa cười nói: “Nếu không phải cậu làm thẻ và mua khóa học, tôi cũng không thể miễn thời kỳ thử việc.”

“Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.” Giang Niên thuận miệng đáp lại: “Không mua của chị, thì tôi cũng mua của người khác. Nước phù sao không chảy ruộng ngoài, chị nói đúng không?”

“Nói thì nói như vậy, sau này tôi mới biết cậu quen biết Vân Vân nha.” Triệu Thu Tuyết cười ngọt ngào: “Vân Vân nói cậu thi được 573 điểm, rất giỏi nha.”

Giang Niên không khỏi chậc một tiếng, nghĩ thầm cô ‘con gái’ này đúng là hiểu thảo.

Tiền này tiêu không phí.

15 16 phút sau, hai người đến phòng tập. Vị trí nằm ở lầu hai một khu thương mại, quy mô to hơn phòng tập cũ của Triệu Thu Tuyết một chút.

Mặt tường sát đường phố là một mảnh tường kính, đặt một loạt máy chạy bộ để hấp dẫn khách hàng.

Tinh, Giang Niên quét thẻ tiến vào phòng tập.

Buổi tối không có nhiều người tập, rất nhiều dụng cụ để không, còn có biển chỉ dẫn khu vực bơi. Lần trước Giang Niên không để ý, bây giờ xem ra phòng tập này cũng rất khá.

Sau này nếu không có chuyện gì, có thể đến đây bơi để hồi vốn.

Triệu Thu Tuyết đi thay quần áo, Giang Niên đi loanh quanh.

Một lát sau, Triệu Thu Tuyết đi ra với một chiếc quần bó màu đen, phía trên là một chiếc áo ba lỗ mỏng và một áo khoác màu xám, dịu dàng cười nói: “Đi thôi, đi tập.”

Nói thật, Tống Tế Vân rất giống Triệu Thu Tuyết, nhưng tính cách lại trái ngược nhau, nếu Tống Tế Vân có chút hồn nhiên của mẹ thì cũng không đến mức…

Triệu Thu Tuyết dạy cũng không có gì lạ, cơ bản là hướng dẫn sử dụng dụng cụ, thời gian tập, điều chỉnh động tác cho chính xác, Triệu Thu Tuyết quả thực rất chuyên nghiệp.

Huấn luyện khoảng 20 phút, Giang Niên đã ra mồ hôi, tò mò hỏi: “Chị, trước kia chị không làm việc ở huyện thành chúng ta đúng không?”

“Ồ, sao cậu biết?” Triệu Thu Tuyết sờ sờ mắt, cười dịu dàng: “Trước kia tôi làm việc ở phòng tập bên Ma Đô, sau này có vài chuyện nên mới trở về.”

“Nhận ra thôi, đã quen với nhịp sống ở thành phố lớn, về huyện thành nhỏ cũng không tốt lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, huyện thành nhỏ…” Triệu Thu Tuyết khẽ thở dài một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng: “Chờ Vân Vân lên đại học, tôi cũng sẽ về bên kia.”

Nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục tập, vẫn là giảng giải một vài động tác.

Triệu Thu Tuyết dạy rất nghiêm túc, không hề qua loa. Ngay từ đầu Giang Niên chỉ định qua loa cho xong việc, nào tập tập lại có hứng thú, thế là cũng tập trung nghe.

“Con trai có thể luyện chân nhiều một chút, sau này sẽ có lợi nha.”

Thấy vẻ cười trộm của Triệu Thu Tuyết, Giang Niên hơi xấu hổ, thầm nghĩ lần sau phải chụp trộm rồi cho Tống Tế Vân xem.

“Vậy thì … tập thôi.”