Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên đường, Từ Thiển Thiển cúi đầu, nắm lấy quai balo.
“Hai người vừa… Vừa nói gì vậy?”
“À, không có gì.” Giang Niên lườm thiếu nữ bên cạnh một chút: “Cô ấy khóc lóc nói muốn làm bạn gái tôi, nói muốn hẹn hò bí mật với tôi.”
“Hả?” Từ Thiển Thiển nghi ngờ nhìn Giang Niên: “Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, nhưng tôi từ chối rồi.” Giang Niên nói dối không thèm chớp mắt: “Lớp 12 tôi chỉ muốn học tập, không muốn yêu đương.”
Đây là lời nói của Chu Ngọc Đình, lại bị Giang Niên không biết xấu hổ chép lại.
“Ừm, cậu nghĩ vậy là đúng.” Từ Thiển Thiển đi phía trước, nghiêm túc nói: “Lên đại học thì cậu sẽ có nhiều lựa chọn hơn, không cần phải giới hạn trong huyện thành nhỏ này.”
“Ái chà, cậu có vẻ rất hiểu nhỉ?” Giang Niên ái chà một tiếng.
Sắc mặt Từ Thiển Thiển đỏ lên: “Chị họ tôi nói cho tôi biết.”
“Ồ, vậy chị họ cậu có bạn trai rồi à?”
“Không…” Giọng nói Từ Thiển Thiển càng ngày càng nhỏ, lí nhí giải thích: “Chị ấy khác, chị ấy muốn thi nghiên cứu sinh.”
Tiếp đó là vài lời khó hiểu như ‘nữ tính hiện đại độc lập’, hay là ‘phải vươn lên’, nào là ‘phấn đấu’, vân vân… Bầu không khí trên đường về tràn đầy cảm giác vui tươi.
Giang Niên cười ha ha, lại ra vẻ thần bí nói: “Này, cậu biết không? Cụ bà hơn 80 tuổi ở đầu thôn chúng ta vẫn còn độc thân đấy, cậu đoán xem là vì sao? Lúc bà sắp mất, đất đột nhiên nứt ra, một Tiên Quân xuất hiện.”
“Tiên Quân cho bà một viên tiên đan, trong nháy mắt đã quay về tuổi 19, cuối cùng hai người tay trong tay trở về nhà, làm thần tiên quyến lữ.”
“Cảnh tượng kia, tử khí đông lai, cờ đỏ phấp phới, người người tấp nập. Mười dặm tám thôn đều hâm mộ đôi này. Cho nên cậu bảo chị họ của cậu cố chịu đựng đi, nhất định có thể tìm thấy người trong lòng.”
“Cậu đừng nói tôi… chị họ tôi như thế.” Từ Thiển Thiển lúng túng không thôi.
Giang Niên thuận miệng nói: “Từ Thiển Thiển, chị họ cậu hâm đấy, ít qua lại thôi.”
“Ồ!”
…
Sau khi về nhà, Giang Niên lại nghe thấy tiếng thở ngắn than dài từ phòng cha mẹ.
Chỉ là ngại trời đã muộn, không tiện gõ cửa, thế là hắn trực tiếp gọi điện thoại qua. Giọng nói của mẹ xuyên qua cửa phòng: “Giang Niên, lại ngứa da rồi đúng không! Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, gọi điện thoại cái gì!”
“À, con chỉ tò mò thôi, sao hai người thở ngắn than dài hai ngày nay rồi.” Giang Niên nói: “Đúng rồi mẹ, quên nói cho mẹ biết, cuộc thi này…”
“Đừng làm phiền, ngủ đi!”
“Vâng vâng.” Giang Niên mồ hôi đầm đìa.
Hình như là có chuyện thật, nếu không bình thường thi xong mẹ nhất định sẽ hỏi kết quả. Hiện giờ lại quên không thèm hỏi, có lẽ là có chuyện gì đó rồi.
Giang Niên cũng không để ý lắm, chuyện của cha mẹ, hắn muốn quan tâm cũng không được. Thiếu tiền thì hắn còn có thể giúp một hai, chuyện khác thì không giúp được gì.
Như đồng chí Lý Hồng Mai nói, học hành cho tốt đã xem như hiếu thuận rồi.
Giang Niên nghĩ, chờ hai ngày nữa xác định chuyển lớp rồi lại nói cho cha mẹ, vấn đề này ngày mai có thể hỏi lão Giang một chút.
Sáng hôm sau.
Âm thanh mở cánh cửa cũ kỹ của Giang gia truyền đến, một tiếng cọt kẹt, một sợi nắng sớm lẻn vào phòng khách mờ tối, Giang Niên vừa mua bữa sáng về.
Đúng lúc nhìn thấy cha ruột, đồng chí lão Giang đi vệ sinh, liên chặn lại hỏi thăm.
“Trẻ con hiểu nhiều như vậy làm gì?” Lão Giang mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, xụ mặt xuống, ý định lấy lại uy nghiêm của người cha: “Đừng hỏi chuyện của người lớn.”
“Con đã lớn rồi, không phải trẻ con. Thân là một thành viên trong gia đình, con còn có thể kiếm tiền.” Giang Niên lắc lắc túi bánh bao trong tay: “Phụ trách bữa cơm đầu tiên trong ba bữa của gia đình, nên có quyền biết chuyện này cũng không có gì quá đáng chứ?”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cho dù là con ruột cũng là vậy. Lão Giang lập tức cạn lời, nhíu mày rồi kể cho hắn nghe.
“Không có gì, dưới quê muốn góp tiền sửa sang lại từ đường gia tộc thôi.”
“Góp tiền?”
“Ừm, chưa biết là bao nhiêu.” Lão Giang khoát tay: “Được rồi, con biết rồi, giờ đi học đi.”
“Ồ!” Giang Niên thấy hơi khó chịu, dù cho đã đoán được kết quả, nhưng vẫn hỏi dò: “Có phải trong nhà hơi eo hẹp không, hay là con góp một chút?”
Lão Giang lười trả lời hắn, xua tay rồi đi vào nhà vệ sinh.
Haiz, liên minh những người cha lo lắng.
Giang Niên vừa ra khỏi nhà liên quên chuyện này, dù sao lời nói của hắn cũng không có trọng lượng. Chỉ cần dính đến tiền, chắc chắn sẽ không cho mình nhúng tay vào.
Củi gạo dầu muối, cùng lắm thì phụ cấp gia đình từ những mặt khác.
Cũng không biết có phải đi ra ngoài mà không xem hoàng lịch hay không, vừa tạm biệt Từ Thiển Thiển, hắn lại đụng phải Chu Ngọc Đình.
“Giang Niên.” Vành mắt Chu Ngọc Đình còn hơi đỏ, lần đầu chủ động chào hỏi hắn.
“Ồ, thật ra tôi mắt trái tôi bị cận nặng.” Giang Niên quay sang bên phải: “Tai trái điếc 80%, xin hỏi là ai vậy?”
Chu Ngọc Đình: “. . .Tớ biết cậu vẫn còn giận tớ.”
Giang Niên nhất thời không phân biệt được, cô nàng này đang nói thật hay là câu cá.