Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhậm Mỹ Mỹ không bình tĩnh nổi: “Cậu đừng đùa chứ.”
Giang Niên vừa hay đi đến trước mặt nàng, nghe vậy không khỏi nhìn thoáng qua Nhậm Mỹ Mỹ. Áo bó màu hồng, quần yoga bó sát mông.
“Đúng rồi dì ơi.”
“Cậu gọi tôi là dì?” Nhậm Mỹ Mỹ sững sờ, chỉ vào mình mà nói: “Sao cậu không có lễ phép vậy?”
“Cô nói chuyện hùng hổ như vậy làm gì? Sợ không sống đến ngày mai à?” Giang Niên mỉm cười: ‘Tôi là hội viên, đừng hô to gọi nhỏ với tôi, tôi sợ chó.”
Nhậm Mỹ Mỹ cắn răng, quay người, thở phì phò rời đi.
Mai Vạn Linh nhìn đến ngây người, miệng há hốc. Nàng vã Nhậm Mỹ Mỹ thường xuyên đấu khẩu, năm ngày một trận to, ba ngày một trận nhỏ, nhưng hầu như chưa từng thắng.
Tiểu soái ca này mạnh như vậy sao?
Triệu Thu Tuyết thấy thế không khỏi vỗ trán, nàng cũng từng thấy Giang Niên dùng từ văn minh. Mở miệng là tiếng địa phương, làm người nghe choáng váng.
Hôm nay có là gì, chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Giang Niên quay đầu: “Chị ơi, đến quầy thôi!”
Nghe vậy, Triệu Thu Tuyết sửa sang lại suy nghĩ, nàng đến trước người Giang Niên, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu đã ra mặt giúp chị, ý tốt của cậu, chị đã nhận được. Nhưng mua thêm thì không cần, cậu vẫn là học sinh, dù tiền của cậu ở đâu ra cũng đừng lãng phí.”
“30 buổi là đủ giúp cậu hiểu rõ tất cả mọi thứ rồi. Sau này không hiểu thứ gì cứ hỏi tôi là được, không cần tốn tiền nữa.”
“A, nhưng tôi không muốn động não.” Giang Niên xua tay nói: “Tôi vốn muốn mua khóa học rồi, bây giờ không tập thì lên đại học tập, dù sao mua khóa ở chỗ khác cũng đắt hơn.”
Triệu Thu Tuyết nghĩ nghĩ: “Vậy cũng không cần mua, chị có thể chỉ đạo miễn phí.”
“Vậy thì không được, chuyện nào ra chuyện đó.” Giang Niên không muốn tiết lộ quá nhiều với người ngoài, nói đùa: “Chị còn như vậy, tôi cũng không dám tới nữa.”
Nghe vậy, thần sắc của Triệu Thu Tuyết lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Được rồi.”
Mai Vạn Linh ở bên cạnh chợt híp mắt lại, nhìn Giang Niên lại nhìn Triệu Thu Tuyết một chút. Nội tâm vô cùng rung động, không phải đâu… Chơi thật à, đây là 6000 đồng đấy!
Quầy tiếp tân.
Thật ra Nhậm Mỹ Mỹ không đi xa, nạp tiền mua khóa là phải đến quầy xử lý. Nàng muốn nhìn tên tiểu quỷ đáng ghét kia là mạnh miệng hay là có tiền thật.
Chỉ chốc là, Giang Niên đã xuất hiện, cười nói với lễ tân, quét mã trả tiền, nhanh gọn dứt khoát.
Nhậm Mỹ Mỹ kinh ngạc, thanh toán thật à?
Chắc chỉ mua 10 buổi thôi nhỉ?
Chờ Giang Niên rời đi, Nhậm Mỹ Mỹ cau mày đi qua. Cô bé quầy lễ tân thấy nữ huấn luyện viên bán hàng xuất sắc nhất của phòng tập đi tới thì hơi sững sờ, sau đó cười ngọt ngào nói một cậu: “Chị Mỹ Mỹ, muốn uống gì không?”
“Không cần, tôi hỏi cô một chuyện.” Trong lòng Nhậm Mỹ Mỹ vẫn còn ôm một tia may mắn: “Bọn họ… Khụ khụ, chính là vị khách vừa rồi, cậu ta mua bao nhiêu buổi?”
“60 buổi nha, sao thế?” Cô bé ngọt ngào kia tò mò hỏi lại, sau đó lại cười ngọt ngào: “Vẫn là chị Mỹ Mỹ giỏi hơn, một tháng có thể bán mấy trăm buổi nha.”
Nhậm Mỹ Mỹ nghe vậy, khuôn mặt không khỏi co rúm, thầm nghĩ chuyện này có thể giống nhau sao? Những lão già kia vừa háo sắc lại toàn mỡ, không cho chút lợi lộc thì căn bản không mua khóa học.
30 buổi cộng thêm 60 buổi, chỉ một người đã bằng mình liều sống liều chết hai tuần rồi.
Con mẹ nó…
…
Nhiệm vụ: Lại mua 60 buổi… Ban thưởng: 30.000 NDT (đã hoàn thành).
Ông, điện thoại trong túi rung lên, 30.000 tới sổ.
Giang Niên rời khỏi phòng tập đã là 9 giờ tối, Triệu Thu Tuyết cũng tan làm, thuận tiện đưa hắn về.
Lúc này mặc dù Giang Niên đã tắm rửa ở phòng tập, nhưng quần áo vẫn có mùi mồ hôi. Gió thổi qua là có thể ngửi thấy, hắn ngửi được mà Triệu Thu Tuyết cũng ngửi được.
Nàng đề nghị, lần sau hắn có thể mang quần áo đến thay giặt.
Giang Niên nói đùa: “Vậy thì quá phiền, chẳng phải cần giặt thêm một bộ quần áo sao?”
Triệu Thu Tuyết cũng cười: “Để chị giặt giúp cậu, lúc cậu đến là có thể thay luôn. Bây giờ cậu là khách hàng lớn nha, bằng không chị cũng thấy băn khoăn.”
“Được thôi.” Giang Niên cũng chỉ nói đùa thôi.
Nếu như có thể lựa chọn, hắn càng muốn để Tống Tế Vân vừa khóc vừa giặt tay hơn.
Kiệt kiệt kiệt, thiếu nữ đáng yêu, cô em cũng không muốn mẹ mình mất việc chứ…
Trở lại cổng huyện, còn 20 phút nữa là tan lớp tự học buổi tối.
Đưa mắt nhìn Triệu Thu Tuyết rời đi, Giang Niên nghĩ nghĩ liền mua một cái túi xách tay ở tiệm văn phòng phẩm gần trường, sau đó đi về phía máy ATM ở bên đối diện.
Rút 30.000, một xấp rất dày.
Giang Niên bình tĩnh nhét tiền vào túi, làm như không có chuyện gì mà trở về trường. Lúc hắn đi đến thao trường, chuông tan học cũng vang lên, sân trường lập tức ồn ào náo nhiệt.
Hắn đi ngược trong dòng người, trong tay còn cầm túi xách, đi theo mấy người đi trước để lên lầu.
Trên hành lang.
“Sao chậm thế?”
Từ Thiển Thiển đeo balo, có vẻ hơi nặng, nàng nắm chặt cầu vai: “Cậu… vừa ở ngoài trường về? Lại xin nghỉ rồi?”
“Ừm, bị ốm.” Hắn nói.