Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lầu dạy học đèn đuốc sáng trưng, hành lang là dòng người chen chúc, tiếng cười đùa ồn ào. Gió nào đập vào mặt, cùng với ánh sáng kéo dài về phía xa xa.
Từ Thiển Thiển nghiêng người, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Niên.
“Có thể bịa chuyện hay hơn không, cậu còn chạy nhanh hơn cả đám học sinh thể dục. Trên đời này ai cũng có thể ốm, chỉ có cậu là không thể ốm, khẳng định là ra ngoài chơi rồi! Tôi sẽ mách dì, để dì đánh cậu một trận!”
“Xì!” Giang Niên ưỡn ngực một cái, cười lạnh nói: “Cậu biết tôi thi được bao nhiêu điểm không, Từ Thiển Thiển, tôi còn có giấy phép xin nghỉ đó, còn muốn dọa tôi?”
Nói xong, hắn vui vẻ vỗ vỗ đỉnh đầu Từ Thiển Thiển.
“Chờ tôi đi lấy balo, ngày mai lại mời cậu uống trà sữa.”
“Không thèm đợi cậu!” Từ Thiển Thiển hất đầu, đỉnh đầu bị Giang Niên sờ vào như điện giật, nhiệt độ lan tràn đến tai rồi lan ra cả khuôn mặt: “Ai thèm trà sữa của cậu!”
Chỉ chốc lát, Giang Niên đã đeo balo đi ra, túi xách trên tay đã không thấy đâu.
Từ Thiển Thiển đang định đi, lại bị hắn kéo lại.
“Chuyện gì?”
“Sao tai cậu đỏ thế?”
“Ai cần cậu lo?” Từ Thiển Thiển quay đầu, giọng điệu dẽ dằn, cảm giác như muốn chạy trối chết: “Cậu nói nhiều quá, dù sao bây giờ cậu cũng nợ tôi hai cốc trà sữa nha!”
Giang Niên nghe vậy thì cười to, nhét balo vào trong ngực nàng.
“Được, cầm giúp tôi đi!”
Nói xong, hắn nhét balo chứa 30.000 NDT vào trong ngực nàng, lại tháo balo của nàng xuống, cầm trên tay ước lượng, rồi chậc một tiếng.
“Cậu mang gạch về đấy à? Tối không ngủ được?”
Từ Thiển Thiển im lặng, nhưng cũng không phản bác lại, chỉ ôm balo của Giang Niên xuống lầu, chỉ là đi đi lại cảm thấy không thích hợp, liền tò mò hỏi: “Trong này là gì, sao lại giống cục gạch thế.”
“Tiền!”
“Thần kinh.” Từ Thiển Thiển ôm balo trong ngực đi trước, ngửi thấy mùi mồ hôi trên túi xách, mặt không khỏi tái đi: “Giang Niên, cái túi này bao lâu rồi không giặt?”
“Vừa giặt đầu tuần, dính chút mùi mồ hôi trên người tôi mà thôi.” Hắn chủ động đến gần, đưa tay áo lên: “Không tin thì ngửi thử đi.”
“Dở hơi!” Nàng lại hất đầu, kéo dài khoảng cách với hắn.
Trên đường về nhà, Từ Thiển Thiển vẫn không chịu được Giang Niên lải nhải, thỉnh thoảng lại đáp lời.
“Này, tôi nghe nói có danh sách đổi lớp rồi.”
“Ừm!”
“Chuyển sang lớp nào?”
“Haiz, đừng nói nữa, đến lớp A403.”
Nghe thấy giọng điệu tiếc nuối của Giang Niên, khóe miệng thiếu nữ không khỏi vểnh lên cao. Tựa như đang nói, cậu muốn học cùng lớp với tôi như vậy à, nhưng nghĩ nghĩ lại không vui nổi.
Quả thực là không cùng lớp, nàng cũng thấy hơi buồn.
“Cũng may là cậu không đến, tôi đang rất vui vẻ.”
Về đến nhà, lên lầu, hai người đổi balo.
Giang Niên vừa vào nhà, vừa hay nhìn thấy cha mẹ còn chưa ngủ. Hai người đang tính toán gì đó trong phòng khách, lão Giang còn cố ý đeo kính, nhỏ giọng thì thầm.
Lý Hồng Mai cũng không thèm nhìn Giang Niên một cái, nói thẳng: “Tắm xong đi ngủ sớm đi.”
Giang Niên không đáp lời, trái lại còn đi vào phòng khách, đứng trước mặt cha mẹ. Hai vợ chồng đều quay đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn con trai mình.
Lý Hồng Mai nhíu mày: “Mau đi tắm đi, người hôi quá!”
“Không phải không tắm, mà chưa đến lúc.” Giang Niên nói lời cứng nhất, không hề sợ bị đánh: “Khụ khụ, đồng chí Lý Hồng Mai, đồng chí lão Giang, con có chuyện muốn tuyên bố.”
Lão Giang nghi hoặc, Lý Hồng Mai cười lạnh, muốn đứng lên đi lấy chổi lông gà.
Chợt, thấy con trai mình móc một khối gạch từ trong balo. Không phải gạch, mà hình như là… Tiền? Một xấp tiền chồng lên nhau.
Độ dày này phải 20 30 ngàn! Chồng chất trên bàn, thị giác bị trùng kích rất mạnh.
Lý Hồng Mai lập tức trợn mắt lên, đứng bật dậy.
“Con cướp ngân hàng à! Mau đi trả lại!”
Lão Giang tương đối bình tĩnh, nhớ đến lúc sáng mình có kể chuyện với Giang Niên, giống như nghĩ ra gì đó. Nhìn tiền trên bàn, lại nhìn con trai của mình.
“Con kiếm được?”
“Vâng, trước mắt chỉ kiếm được chút tiền này.” Giang Niên xòe tay: “Sau này kiếm được bao nhiêu thì chưa biết, tóm lại hai người cứ việc tiêu, không cần tiết kiệm.”
Lý Hồng Mai nghe thấy câu không cần tiết kiệm, ánh mắt chợt lóe lên một tia cảm động, nhưng vẫn oán trách Giang Niên, bảo hắn mang tiền đi gửi, nói liên miên lải nhải.
“Sau này không có chỗ cần dùng tiền? Hôm nay ăn no ngày mai không đói bụng đúng không! Chuyện trong nhà có mẹ và cha con lo, một đứa trẻ như con bận tâm làm gì.”
Giang Niên cười hi hi ha ha, ném một câu không gửi rồi không chờ Lý Hồng Mai phát tác, ném tiền lên bàn rồi chạy biến vào phòng.
Cạch, khóa cửa phòng.
Để lại hai vợ chồng dở khóc dở cười, đứa nhỏ này giống ai vậy, sao cứ như lưu manh.
Hôm sau, thứ năm.
“Sắp quốc khánh rồi, trường học sẽ cho nghỉ mấy ngày nhỉ?” Trên đường đi, Giang Niên vừa đi vừa ăn sáng: “Trường học rất ki bo, chắc chỉ cho nghỉ ba ngày là cùng.”
“Không biết, ngày kia là quốc khánh rồi.” Từ Thiển Thiển nhếch cái miệng nhỏ hồng hồng, cắn ống hút sữa đậu nành, nhắm mắt lại, làm người ta nhìn thấy chỉ muốn hôn một cái.
Giang Niên nuốt nước miếng, trong lòng thầm lên án mạnh mẽ cái suy nghĩ không bình thường này của mình.
Mẹ nó, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang!
Gần đây không biết làm sao, có thể là do độc thân đã lâu, nên nhìn Từ Thiển Thiển cũng thấy xinh xắn đáng yêu. Có đôi khi còn mơ thấy nàng, một đấm làm nàng phun bánh su kem ra ngoài.
Không bình thường, thật sự là không bình thường.
Giang Niên thô thiển định nghĩ nó là hội trưởng dậy thì, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.