Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc chia tay ở cầu thang, Từ Thiển Thiển gọi một tiếng.

“Chuyện gì?” Giang Niên cho rằng nàng nhắc đến chuyện trà sữa: “Giữa trưa tôi sẽ mời cậu uống, sáng sớm uống trà sữa cái gì, cậu là thùng nước đấy à?”

“Ai thèm!” Từ Thiển Thiển hứ một cái, kín đáo đưa cho hắn một thứ.

Giang Niên cúi đầu nhìn, một hộp bút in chữ ‘từng bước lên cao’, đóng gói màu đỏ trông rất vui sướng. Ngẩng đầu lên, cô nàng kia đã đi xa, đứng ở cửa lớp học quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Niên vẹo đầu biểu thị nghi hoặc, Từ Thiển Thiển thì giơ ngón giữa (hừ).

Nghỉ giữa tiết, chủ nhiệm lớp đột nhiên giết đến.

“Giang Niên, chuyển bàn đi.”

Nghe vậy, Giang Niên còn hơi nhăn nhó: “Thầy, em đúng là có chút không nỡ rồi.”

Chủ nhiệm lớp thấy dáng vẻ biểu diễn quá cùi bắp của Giang Niên, không khỏi cạn lời: “Vậy thì ở lại đi nhé? Tôi sẽ báo cáo lên giúp em, tình huống đặc biệt có thể sử dụng cách đặc biệt.”

“Vậy thì không cần, em đùa thôi.” Giang Niên cười xấu hổ.

Lớp học lập tức cười vang, không khí thoải mái trải rộng khắp giờ nghỉ.

“Cút đi cút đi, học tập cho tốt, đừng làm mất mặt lớp chúng ta.” Chủ nhiệm xua tay: “403 ở trên lầu, hiện giờ mang bàn và sách lên đó đi.”

Giang Niên tìm hai người hỗ trợ, không ngờ Lạc Trì cũng đến.

“A, cảm ơn.”

“Không có gì, chuyện đơn giản.” Mấy ngày nay Lạc Trì hơi yên ắng, bắt đầu từ khi thi xong thì luôn ru rú một mình học bài.

Họ đến hơi sớm, những người khác còn đang chạy thể dục, Lạc Trì thấy bỏ đi thì cũng không hay lắm, liền đứng ở hành lang nói chuyện phiếm với Giang Niên.

“Hai ngày trước tôi đã trở mặt với đám người kia rồi.”

“Hả, vì sao?” Giang Niên cũng hơi lúng túng.

Lạc Trì tựa vào lan can, ánh nắng tản mát, kể lại chuyện hôm thi xong.

“Tôi cảm thấy chơi với đám người đó, sớm muộn gì cũng biến thành kẻ ngu xuẩn. Tôi cho rằng chủ nhiệm nói rất đúng, cấp ba vất vả như vậy, tóm lại là để thi vào một trường đại học tốt.”

Trò chuyện một lát, Lạc Trì rời đi.

Lòng Giang Niên không gợn sóng, hắn vốn là không muốn chơi với đám người Chu Ngọc Đình nên mới muốn đổi lớp. Bọn họ có cãi nhau thật hay không, cũng không liên quan gì đến hắn.

Bởi vì đang chạy thể dục, nên tòa nhà dạy học căn bản không có ai, chở nghe thấy có âm thanh truyền đến từ phía cầu thang.

Giang Niên quay đầu, chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Trương Nịnh Chi?

Hử? Hình như nàng đang đi về phía của mình. Chỉ có một nữ sinh đang giúp nàng chuyển bàn, nhìn qua có vẻ rất vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Nịnh Chi cũng đỏ bừng.

Giang Niên sửng sốt vài giây, liền đi qua giúp đỡ.

“Lại gặp mặt rồi, cậu đây là…”

“A, là cậu à!” Trương Nịnh Chi chớp chớp mắt, lại thấy hơi ngại, nhỏ giọng nói: “Giang Niên… Tớ đổi lớp, 403.”

Giỏ sách nặng nề rơi trên mặt đất, Giang Niên ưỡn thẳng lưng, lau lau mồ hôi không tồn tại.

Trương Nịnh Chi đưa cho hắn khăn giấy, hắn trực tiếp nhét vào túi. Hành động này làm thiếu nữ trợn tròn mắt, nhất thời há miệng lại không biết nói gì.

Giang Niên vui vẻ nói: “À, tớ giữ lại là để lát nữa lau bàn, tớ cũng đổi sáng lớp 403 rồi.”

“Thật à?” Trương Nịnh Chi mừng rỡ, đột nhiên đi vào một tập thể xa lạ, có một người bạn tóm lại cũng khiến người ta vui vẻ: “Sau này cậu cần giấy cứ hỏi mình.”

Trong trường học, giấy là đồng tiền mạnh.

Trương Nịnh Chi đúng là rất vui vẻ, trong danh sách đổi lớp thì chỉ có thể nhìn thấy lớp của mình. Nàng không biết nam sinh ngồi sau mình khi thi cũng đổi lớp.

Nói xong, nàng lại lục lội hộc bàn của mình, lại lấy ra một gói khăn giấy rồi đưa cho Giang Niên.

Lúc trước hắn còn tặng Trương Nịnh Chi một hộp sữa, bây giờ nhận đồ của nàng cũng là bình thường, một tới hai đi thì mới thân thiết hơn.

Chỉ chốc lát, cửa lớp 403 lại xuất hiện một nam sinh đeo kính mắt, có vẻ hơi trầm mặc ít nói. Giang Niên chú ý thấy người này cũng chuyển bàn qua, liền tiến lên bắt chuyện.

“Hey bro, cũng chuyển lớp à?’

“Ừm, tôi là Vu Đồng Kiệt.”

“Giang Niên, vị tiểu mỹ nữ này là Trương Nịnh Chi.” Hắn chào hỏi, thuận tiện giới thiệu cả Trương Nịnh Chi: “Không có nhiều người chuyển vào 403, chắc hẳn chỉ có ba chúng ta.”

Trương Nịnh Chi nói chuyện nhỏ nhẹ như thì thầm, Vu Đồng Kiệt lại trầm mặc ít nói. Thế là trò chuyện vài câu xong, hành lang lại rơi vào yên tĩnh.

Giang Niên cũng từ bỏ, chống tay lên lan can nhìn ra xa xa.

Trường học của họ nằm ở trung tâm phố cổ của huyện, khu nhà cũ của trường cũng nằm ở khu vực phồn hoa nhất. Ra ngoài là một đường cái rộng rãi, hai bên là các cửa hàng ăn ở chơi.

Có hai siêu thị cỡ lớn, xen kẽ là bệnh viện nhân dân số 1 và 2, ngã rẽ cuối là tòa nhà chính phủ của huyện. Phòng giáo dục của huyện nằm đối diện trường, các loại đơn vị và cơ quan khác thì nằm rải rác chung quanh.

Cục nông nghiệp, trung tâm bảo vệ sức khỏe mẹ và bé, trạm phòng dịch, cục thuế… Một đống các cơ quan và đơn vị vây quanh trường học, bốn phía căn bản không có nhà cao tầng.

Ra ngoài một cây số mới có thể nhìn thấy một khu nhà cũ thấp bé. Đi tiếp là khu dân cư cao cấp vịnh Nam Giang, giá nhà vượt qua 800.000.

Lại đi tiếp là một nhánh của sông Nam Giang chảy vào huyện Trấn Nam, tạo thành một vùng đồng bằng bồi đắp.

Chính phủ huyện xây dựng công viên Nam Giang ở gần bờ sông, cầu Trấn Nam chạy thẳng đến dãy nói xa, đây là Thanh Mộc Lĩnh, một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng để leo núi và check-in của huyện.