Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mười rưỡi tối, vịnh Nam Giang.
Trương Nịnh Chi đứng trên ban công hóng gió đêm, nhìn cảnh đêm trong huyện thành, trong lòng lại vô cùng buồn rầu.
Hòa nhập vào một tập thể mới còn khó khăn hơn nàng nghĩ, nữ sinh trong lớp hình như đã có những nhóm riêng. Cũng có người tiếp xúc với nàng, nhưng chỉ dừng lại ở mấy câu hỏi.
Nhưng làm cho nàng buồn rầu nhất vẫn là Giang Niên.
Tên này rõ ràng còn trò chuyện vui vẻ với mình trong buổi sáng hôm đổi lớp, sau khi có bạn mới thì không thèm để ý đến mình, rõ ràng mình đã ám chỉ rồi.
Tên phụ lòng, uổng phí khăn giấy của mình!
Hôm qua không nói một câu nào với Giang Niên, cũng không nói câu nào với bạn trong lớp.
Hu hu…
Nàng dựa vào lan can trên ban công, phân vân không biết có nên thêm bạn QQ với Giang Niên hay không. Giang Niên sẽ không ghét mình chứ? Mình đã làm gì sai sao?
Đinh đinh!!!
Âm thanh nhắc nhở từ máy tính, nàng hơi giật mình, lập tức chạy vào trong phòng.
Giang Niên cuối cùng cũng nhớ đến thêm bạn với mình, hắn thậm chí còn còn thêm bạn với một nữ sinh biết thổi bong bóng bằng kẹo cao su, vậy mà không thèm thêm bạn với mình.
Mặc dù nữ sinh biết thổi bong bóng kia vừa to lại vừa tròn, nhưng đây không phải lý do!
Rõ ràng là mình đến trước!
Hừ, lát nữa phải mặc kệ hắn một đêm, làm bộ như mình ngủ rồi, chờ sáng mai lại đồng ý thêm bạn với hắn, để cho hắn cũng cảm nhận được loại cảm giác bị vứt bỏ!
Thôi, mặc kệ hắn 10 phút thôi.
Đinh đinh, khoảnh khắc bờ mông mượt mà của nàng chạm vào ghế, đã vội vàng mở cột người liên hệ kia, quả nhiên là… A, là bạn Vu Đồng Kiệt.
Trương Nịnh Chi lập tức thả chuột, chán nản thở dài một hơi.
Tin nhắn kết bạn của đối phương chỉ có một cái tên, biểu hiện là thêm bạn qua nhóm chat lớp. Nàng trầm mặc mấy phút, sau đó liền mở khung chat tạm thời.
Xem trước đối phương có chuyện gì đã, nếu không có chuyện gì quan trọng vậy không thêm bạn.
Nàng thích đăng một số bài lên không gian cá nhân của mình, nhưng không muốn lần nào cũng phải ẩn người này người kia. Ví dụ như một số ảnh chụp du lịch, nàng không muốn bị người không thân nhìn thấy.
Một khi lời đồn xuất hiện, vậy kết bạn lại càng khó hơn.
Nịnh Mông Chi: “(mim cười)”
Bên kia, Vu Đồng Kiệt vừa tắm xong, liền nhận được tin từ Trương Nịnh Chi. Thấy là cuộc hội thoại tạm thời, mặc dù hơi kỳ lạ sao nàng không đồng ý thêm bạn, nhưng cũng không quá để ý.
Chỉ cần nói rõ, cuối cùng nàng sẽ hiểu rõ lòng tốt của mình.
Theo hắn, mình và Trương Nịnh Chi là một loại người, thứ nhất đều cố gắng học tập, đổi lên lớp tốt hơn, thứ hai là điều kiện gia đình đều tương đối tốt.
Thứ ba, nàng rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức đủ để bị cô lập.
Vừa hay, mình cũng từng bị cô lập.
Cho nên, Vu Đồng Kiệt cảm thấy mình và Trương Nịnh Chi sẽ có đề tài chung, Giang Niên sớm muộn gì cũng rời đi, mình và nàng phải hỗ trợ lẫn nhau mới đúng.
“Quan hệ của cậu và Giang Niên thế nào?” Vu Đồng Kiệt nhắn tin hỏi.
Một bên khác, Trương Nịnh Chi vốn đã đứng lên, nhìn thấy hai chữ Giang Niên lại vô thức ngồi xuống ghế, có ý gì?
“Cũng tạm.”
Nàng dùng từ rất tốt, luôn có đường lui. Quan hệ tốt, hay không tốt, tốt đến mức nào, quyền giải thích đều nằm trong tay nàng.
Tại lớp học mới, Giang Niên là người đầu tiên trò chuyện với nàng, cũng là người chuyển bàn cho nàng, là người nàng quen thuộc nhất.
Vu Đồng Kiệt: “Tôi đề nghị cậu đừng qua lại với Giang Niên, thật lòng đấy.”
Trương Nịnh Chi đọc tin này với vẻ mặt ngơ ngác, tên này… Là ai vậy, sao lại còn quan tâm mình qua lại với ai? Huống hồ, trong lớp mới thì mình chỉ quen biết mỗi Giang Niên.
Không qua lại với Giang Niên, chẳng lẽ qua lại với tên này!
“Vì sao?”
“Bởi vì Giang Niên dựa vào gian lận để vượt qua bài thi, trước mắt còn không có chứng cứ, nhưng theo tin tức tôi mới nhận được, thì khả năng này là rất cao, cậu không cần qua lại với loại người này.”
“Tôi chỉ coi cậu là bạn nên mới nhắc nhở cậu một câu, từ lớp bình thường chuyển lên lớp Olympic cũng không dễ dàng gì, chúng ta đã phải cố gắng rất nhiều, ngày ngày đều học tập vất vả.”
“Cho nên, tôi không muốn thấy nỗ lực của cậu bị uổng phí. Qua lại với loại người như Giang Niên, cuối cùng cậu sẽ bị Giang Niên làm hư, phải trở về lớp bình thường.”
Trước máy tính, Trương Nịnh Chi sửng sốt, đọc mấy dòng này… Không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên thấy rất giận, tay cũng bắt đầu run lên.
Giang Niên không gian lận, mình và hắn cùng một phòng thi!
Mỗi một bài thi, Giang Niên đều nghiêm túc chuẩn bị, lần nào cũng đến rất sớm. Trên bàn không có bất kỳ tài liệt nào, trong lúc làm bài cũng rất tập trung, không hề vi phạm.
Dựa vào cái gì! Chỉ một câu nói liền gạt bỏ tất cả cố gắng của người ta!
Nàng giận đến run người, gõ mạnh lên bàn phím.
“Giang Niên không gian lận!”
Một bên khác, Vu Đồng Kiệt nhíu mày, Trương Nịnh Chi quá ngây thơ rồi, dễ dàng bị Giang Niên lừa gạt. Cũng dúng, người có thể gian lận thì không đơn giản được.
“Sự thật chính là như vậy, cuối năm lớp 11 Giang Niên vẫn là một học sinh trung bình kém ở lớp bình thường mà thôi.”