Vừa Mới Chuẩn Bị Thi Đại Học, Hệ Thống Ly Hôn Ngịch Tập Tới

Chương 39. Chúng ta chỉ là bạn, cục cưng, lòng chiếm hữu của cưng mạnh vậy sao?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lạch cạch, một giọt nước mắt rơi trên bàn phím, vành mắt Trương Nịnh Chi đỏ hoe. Nàng rất muốn mắng lại, nhưng nàng không biết mắng chửi người, không thể làm gì khác hơn là tắt khung chat tạm thời đi.

Trước kia nàng cũng từng bị nghi ngờ gian lận, còn bị nghi ngờ một thời gian rất dài. Nàng đã trải qua đoạn thời gian u ám đó, biết cảm giác này rất khó chịu.

Nàng mở nhóm chat lớp, tìm tên Giang Niên trong danh sách, click thêm bạn, tin nhắn ghi là Trương Nịnh Chi, nghĩ nghĩ lại thêm hai chữ ‘khăn giấy’.

Đinh đinh, đối phương đồng ý ngay lập tức.

Giang Nguyệt mỗi năm đều tương tự: “Hử? Cậu cũng thức đêm?”

Trương Nịnh Chi lau nước mắt, chợt lại cười lên. Vốn định nói cho Giang Niên biết chuyện vừa rồi, nhưng lại không muốn để Giang Niên cảm thấy mình là người lắm miệng.

Vì vậy nói: “Có người nói xấu cậu!”

Giang Niên: “Trẫm là một hoàng đế mạng yếu ớt, người đó không phải là cậu chứ?”

Trương Nịnh Chi mặt đỏ lên: “Mới không phải.”

“Vậy là ai?” Giang Niên đáp: “Kẻ nói xấu quả nhân, phải gửi hình.”

(Rút lại), “Phải cực hình.”

Thật ra Giang Niên không quan tâm ai nói xấu sau lưng mình, cũng sẽ không sụp đổ, càng không tự xét lại bản thân.

Dù sao người có danh tiếng thì sẽ có tốt có xấu, muốn sống sót thì bản thân phải biến thái.

Cấp ba chính là một xã hội thu nhỏ, trong ba người tất có một kẻ ngu xuẩn.

Nhiều chuyện là việc của người khác, một câu ngu xuẩn là xong việc. Bạn ngoại trừ có thể hỏi thăm mẹ ruột của chúng, thì không làm được gì cả, còn không bằng coi như không biết.

Hoài nghi bản thân, không bằng sống vui vẻ.

Trương Nịnh Chi: “Mình không nói được, bán đứng người khác là không tốt.”

Giang Niên im lặng, click vào avatar của nàng, chuẩn bị xóa bạn.

Không nói thì chính là đồng bọn rồi, khác gì những gì đứng bên cạnh lại đá mình hai cước? Cậu lương thiện là rất tốt, nhưng cmn tôi không thích người lương thiện.

Đinh đinh, một giây sau.

Trương Nịnh Chi: “Bây giờ nói chuyện khác nha, cậu biết Vu Đồng Kiệt trong lớp không?”

Ngón tay Giang Niên dừng lại, mình rất không thích giọng điệu vừa rồi của nàng, nhưng giới hạn cuối cùng của Chi Chi rất linh hoạt, rất đáng khen.

Cái gọi là bạn bè, chính là người nguyện ý từ bỏ một chút ước thúc về đạo đức để đứng bên cạnh nhau. Phiên dịch lại chính là ‘đừng làm bạn với Thánh Mẫu’.

Độ khoan dung đối với bạn bè: 1, không phản quốc, không phạm pháp. 2, tôi phải có quyền được biết.

Không nhất định ủng hộ, nhưng sẽ không khiển trách.

“Vu Đồng Kiệt? Không phải người cùng đổi lớp với chúng ta sao?” Giang Niên trả lời, lại ngại gõ chữ không tiện: “Gọi điện thoại nói chuyện được không?”

Trương Nịnh Chi: “Mình…”

Giang Niên: “Điện thoại của cậu hết xăng?”

Trương Nịnh Chi yếu ớt đáp lại: “Vậy… cậu gọi cho mình đi.”

Nhạc chuông vang lên khoảng 5 giây, một vài âm thanh xuất hiện, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió đêm, hình như đang nghe máy ở ngoài bạn công.

“Vu Đồng Kiệt nói gì?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Thời điểm khảo nghiệm tình bạn đến rồi.

Đầu bên kia, Trương Nịnh Chi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu ta nói… Cậu gian lận nên mới được đổi lớp, mình đã giúp cậu phản bác lại rồi.”

“Gian lận?” Giọng nói Giang Niên có chút không vui.

Giận run người, không đóng chính là mở? 

Trương Nịnh Chi thấy giọng Giang Niên không vui, khẩn trương đến mức trái tim đập thình thịch: “Cậu đừng giận, mình tin cậu, lúc thi chúng ta ngồi cùng nhau…”

Giang Niên căn bản không giận, vẫn là câu nói kia, nhiều chuyện là việc của người khác.

Ngứa tay thật, đao đâu?

Nghe nàng an ủi không ngừng, nào là ‘lần sau thi điểm cao hơn’, ‘giữa tháng có kiểm tra’, ‘đường xa mới biết ngựa hay’, vân vân và mây mây… Giang Niên chỉ muốn cười.

“Không thể đánh nhau với người ta, đánh nhau là không đúng.” Trương Nịnh Chi vội vàng nói: “Người ta nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân mình làm tốt là được rồi.”

“Ừm, biết rồi.” Giang Niên mặc dù không lương thiện, nhưng không trở ngại việc hắn thích thiếu nữ xinh đẹp ngực to lương thiện.

Vu Đồng Kiệt, tên hề mà thôi.

Cuối cùng, Trương Nịnh Chi vẫn không nhịn được, lại giả vờ vô tình hỏi một câu hết sức rõ ràng: “Sao hôm qua cậu không thêm bạn với mình?”

“À… Chúng ta ngồi bàn trên bàn dưới nha, gần quá nên lúc ở lớp không nhớ ra, về nhà mới nhờ ra, đang chuẩn bị thêm bạn với cậu, thì cậu đã thêm bạn tôi rồi.”

“Ồ, được rồi, thế nhưng mà cậu thêm bạn với cô bạn thổi bong bóng ngực to kia.” Trương Nịnh Chi buồn bã nói.

Không phải đâu, chuyện này???

Chúng ta chỉ là bạn thôi, cục cưng, lòng chiếm hữu của cưng mạnh vậy sao?

“Bình thường cậu chú ý tôi như vậy à?”

“Hả?” Trương Nịnh Chi ngây ngẩn cả người, lập tức luống cuống tay chân: “Không phải… Mình không có, chỉ là trùng hợp… Cậu đừng nghĩ nhiều, mình… Mình hơi buồn ngủ rồi.”

Nàng vội vàng cúp máy, Giang Niên chậc một tiếng, ném điện thoại rồi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, mẹ vẫn đang trả lời tin nhắn trên ghế salon. Thấy Giang Niên đi ra, muốn mở miệng mắng một câu ‘bớt phóng túng đi’, nhưng nghĩ đến thành tích của Giang Niên thì lại không tiện xụ mặt.

“Con trai đồng nghiệp của mẹ là Vu Đồng Kiệt, hình như cùng lớp với con, cũng là người đổi lớp. Con có ấn tượng gì không?”

Giang Niên xưa nay đều không giấu giếm chuyện gì: “Có, tên này vừa nói với người khác rằng con gian lận nên mới được điểm cao.”

Nghe vậy, thần sắc Lý Hồng Mai đã biến đổi.

“Đúng là xấu xa, sau này đừng tiếp xúc với loại người này. Mẹ vốn còn định mời hai nhà ăn bữa cơm, giờ thì không cần ăn nữa, lòng tốt cho chó ăn.”

Giang Niên mỉm cười, tính cách của mình như vậy, mẹ hoàn toàn không thể thoát khỏi liên quan.