Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đọc xong, Giang Niên bỗng nhiên cảm thấy là lạ, cảm giác như đang chơi game mô phỏng cuộc sống vậy, còn là mình 18 tuổi chơi mô phỏng mình 38 tuổi.

Nói chính xác hơn, phải là mô phỏng một cái ‘mình’ ở một tuyến vận mệnh khác, lại nghịch tập ở tuổi 38.

Ít nhất thì bây giờ Giang Niên đã có hệ thống từ lúc mới bắt đầu, cũng biết trước vận mệnh của mình. Các khác không đề cập tới, kết hôn là không thể thỏa hiệp, cũng không kết hôn với mấy nữ nhân cặn bã. (cặn bã: vô dụng, xấu xa, thấp hèn, đáng bỏ đi, chân đạp n thuyền…)

Thậm chí có thể cực đoan hơn chút, kết hôn?

Kẻ có tiền ai lại kết hôn chứ!

Cày phần thưởng, rồi làm một nam nhân cặn bã là được.

Từ Thiển Thiển thấy hắn nửa ngày không đáp, liền bĩu môi, xoay người qua chỗ khác.

“Không đi thì thôi.”

“Hả? Ai bảo tôi không đi?” Giang Niên đột nhiên nói với giọng điệu ngả ngớn: “Để tôi về nhà trộm chìa khóa xe điện, cậu chờ tôi ở cầu thang đi.”

Nói xong, Giang Niên quay đầu định đi, lại bị gọi về.

“Này, để tôi mua vé và đồ ăn vặt.” Từ Thiển Thiển bỗng nhiên nói: “Lần sau cậu có tiền… Lại mời tôi cũng được, cha tôi vừa cho tôi tiền tiêu vặt.”

“Sao cậu dám giả định rằng tôi không có tiền?” Hắn quay đầu.

“Cha tôi nói cậu đưa hết tiền cho dì rồi, có lẽ không có tiền.” Nàng chậm rãi nói, đôi mắt cụp xuống: “Cha còn bảo tôi thỉnh thoảng tiếp tế cậu một chút, miễn cho cậu chết đói.”

Thật ra cha nàng không hề nói mấy câu tiếp tế này, bởi vì ông biết quan hệ của hai người vẫn luôn rất tệ, nhưng lời nói dối này sẽ không bao giờ bị vạch trần.

“Vậy cũng được, cậu mua đi.” Phú ông 17.000 Giang Niên nói.

Ăn bám nha, không hề liên quan gì đến việc có bao nhiêu tiền.

Về đến nhà.

Ba người lớn vẫn đang nói chuyện trong phòng khách, đều nói về công việc hay nhà cửa, thỉnh thoảng lại thở ngắn than dài, bầu không khí tương đối đê mê.

Lão Từ hình như vẫn luôn thế này từ sau khi mẹ của Từ Thiển Thiển qua đời.

Hắn nhẹ nhàng vào nhà, đi ngang qua phòng khách, vừa hay nhìn thấy lão Từ tháo kính không gọng xuống, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt còn hơi sưng lên.

“Tiểu Niên về rồi?” Trên mặt ông xuất hiện một nụ cười không tự nhiên, đó là một khuôn mặt cứng ngắc vì cố gắng chuyển đổi từ trạng thái bi thương sang tươi cười.

“Vâng, cháu về lấy chìa khóa xe điện, đưa Từ Thiển Thiển ra ngoài chơi với bạn.” Giang Niên cực kỳ thức thời, vội vàng tế pháp bảo Từ Thiển Thiển ra.

Quả nhiên, Lý Hồng Mai nghe vậy thì lập nuốt lời muốn nói vào bụng.

“Chìa khóa ở trên bàn trong phòng mẹ, đừng chơi quá muộn.”

“Vâng.”

Giang Niên cầm chìa khóa, lúc cúi đầu đi qua phòng khách thì nghe được vài câu, hắn cũng không đành lòng nghe nhiều, thế là bước nhanh hơn.

Hắn không trải nghiệm được nội tâm của chú Từ, chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc.

Giang Niên lắc đầu, ném bỏ mấy suy nghĩ lung tung này. Đi đến hành lang chờ một lúc, Từ Thiển Thiển vậy mà vẫn chưa ra.

Móa, tiểu tiên nữ chơi biến hình cũng không lâu như vậy.

Qua một lúc lâu, Từ Thiển Thiển đi xuống, nàng cố tình thay một chiếc váy xanh nhạt. Thiếu nữ trước mắt buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mái tóc dày mềm mại.

Khuôn mặt chưa trưởng thành hoàn toàn lại trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như tất cả các cô gái phương nam, cằm hơi nhọn, mày như núi xa, bộ ngực căng phồng.

Mặt mày trắng nõn ngây thơ trong sáng, dáng người lại rất gợi cảm.

Từ Thiển Thiển hơi chột dạ, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi thay váy. Chỉ là đi xem bộ phim mà thôi, Giang Niên cũng không phải là người đặc biệt nào.

Nhưng nàng vẫn làm vậy, nội tâm khẩn trương lại căng thẳng.

“Sao lâu vậy?” Giang Niên hỏi, đôi mắt vẫn dò xét trên người nàng một lúc lâu.

“Ồ, rửa mặt không cẩn thận làm ướt quần áo, nên thay bộ khác.” Từ Thiển Thiển tìm bừa một lý do, lại có vẻ hơi giả bộ, nàng hoàn toàn có thể nói thẳng là thay quần áo khác nha.

“Thay quần áo mà lâu như vậy? Xài độn ngực tốn không ít thời gian nhỉ?”

Cảm giác chờ mong của Từ Thiển Thiển bị mấy câu này đánh nát, nàng cắn răng, nặn một nụ cười: “Tuổi còn trẻ mà đã mù, không cần mắt thì mang đi xào rau đi.”

“Từ Thiển Thiển, không ngờ khẩu vị của cậu lại nặng như vậy.”

“. . .”

Huyện Trấn Nam chỉ có hai rạp chiếu phim, một nam một bắc, phụ thuộc vào trung tâm thương mại.

Hai người lái xe đến rạp phim phía nam, còn 20 phút nữa là mở màn. Từ Thiển Thiển đi mua đồ ăn vặt, Giang Niên thì đi gửi xe.

Đang là nghỉ quốc khánh nên có không ít người xem phim, soát vé cũng không kiểm tra túi, rất nhiều người đều mang đồ ăn vặt vào.

Hai người tập hợp ở chỗ mua vé, vé tình nhân là phải mua tại hiện trường. Xếp hàng được một nửa, mặt Từ Thiển Thiển bỗng nhiên trở nên sợ hãi, kéo áo Giang Niên.

“Chuyện gì?” Giang Niên đang chơi điện thoại.

Giọng nói Từ Thiển Thiển hơi run rẩy: “Nhìn kìa, mua vé tình nhân là phải hôn.”