Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Giang Niên, cậu có bạn gái chưa?”

“tay có tính không?”

“Biến đi!”

Từ Thiển Thiển thẹn quá hóa giận: “Lúc này rồi mà còn phát bệnh, mau nghĩ cách đi!”

“Nhìn cặp kia kìa, hôn lưỡi luôn, lại còn kéo ra tơ nữa.” Giang Niên sợ ngây người: “Trước mặt mọi người mà thoải mái như vậy, chắc là sinh viên rồi.”

Lời vừa dứt, hai cặp sinh viên ở phía trước đều quay đầu lại.

Ba, Từ Thiển Thiển vỗ trán.

“Bảo cậu nghĩ cách, chứ không bảo cậu phân tích và bình luận tại hiện trường.”

“Ý của tôi là… Rạp chiếu phim có quy định, hôn là được giảm 60%, nhưng không nói nhất định phải hôn lưỡi.” Giang Niên như được Conan phụ thể: “Cặp đôi kia tuyệt đối có đam mê đặc thù.”

“Ai hỏi chuyện này!” Từ Thiển Thiển tức đến sắp nổ tung.

“Lùi một bước mà nói, chỉ cần tiếp xúc môi là được nhỉ!” Hắn nhìn về phía Từ Thiển Thiển, dùng hai ngón tay để miêu tả, hai đầu ngón tay từ từ lại gần nhau: “Chỉ cần thế này…”

“Ọe!”

“Ọe!”

Hai người đồng thời buồn nôn, lau lau nước miếng không tồn tại.

Có một số việc, tắt đèn có thể làm, vụng trộm cũng có thể làm. Nhưng nếu là trước mặt dân chúng, đặc biệt là có người xem, vừa nghĩ đến đã không nhịn được mà buồn nôn.

“Chẳng lẽ nhất định phải xem bộ phim này sao?” Từ Thiển Thiển nói.

“Thần tán thành.” Giang Niên giơ tay: “Hay là chúng ta về đi, nhà vẫn còn dưa hấu.”

“Không được!” Từ Thiển Thiển cắn răng, lời lẽ rất chí lý: “Đến cũng đến rồi, lại còn mua đồ ăn vặt rồi, giờ không thể về như thế được.”

“Đi thong thả.”

Hai người liếc nhau một cái, liền xích lại gần thảo luận.

“Không có phép dùng lưỡi.” Nàng nói.

“Không cho phép nhắc lại chuyện này.” Hắn nói.

Hai người trăm miệng một lời: “Qua hôm nay tự động xóa bỏ ký ức, ai nhắc lại thì là chó.”

Thương lượng xong, hai người bình tĩnh xếp hàng.

Từ Thiển Thiển nhíu mày, nghĩ thầm: Tên này nhất định sẽ thè lưỡi ra, sau đó sống chết không thừa nhận, mình hiểu rõ mà. Thà tin một con chó, cũng không thể tin Giang Niên.

Giang Niên cúi đầu nhìn mặt đất, thầm suy tư: Nàng nhất định sẽ nhắc lại chuyện này, trăm phần trăm. Từ Thiển Thiển chính là một cô gái thay đổi thất thường.

Ánh mắt hai người lại chạm nhau, Từ Thiển Thiển chủ động mở miệng: “Giảm giá 60%, có thể tiết kiệm hơn 30 đồng nha.”

“Đúng đúng, hơn nửa tiền vé, tương đương với chơi chùa.” Giang Niên phụ họa theo: “30 đồng có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt, tương đương chúng ta ăn vặt miễn phí.”

Hai con chim non nhìn như đã nhất trí, trên mặt treo vẻ rộng rãi chẳng thèm để ý.

Từ Thiển Thiển lại nghĩ: Hừ, quả nhiên, thử một cái là lòi đuôi ngay. Vội vàng trả lời như vậy, nhất định là muốn hôn nha, còn non lắm. Tên này nhất định muốn thè lưỡi!

Giang Niên quay đầu nhìn đội ngũ xếp hàng phía sau: Chuyện khác thường tất có điều kỳ quặc, Từ Thiển Thiển vậy mà lại chịu hôn với mình vì 30 đồng, khẳng định là chuẩn bị nhắc lại chuyện này. Dù sao cũng sẽ bị mang ra nhấc lại, vậy còn không bằng hôn lưỡi, ít nhất cũng hồi vốn.

Từ Thiển Thiển: Giang Niên khẳng định sẽ thò lưỡi, vậy mình cứ việc dùng chuyện này để uy hiếp Giang Niên, không cho phép Giang Niên nói lung tung, còn có thể sai Giang Niên làm việc.

Phía trước chỉ còn một cặp tình nhân, hai người thoải mái hôn nhau trước mặt nhân viên công tác. Người nam hôn xong còn lau nước miếng, có vẻ như còn chưa thỏa mãn.

Nhanh vậy? Từ Thiển Thiển ngẩn người!

Nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nó chỉ giòn như tường giấy mà thôi. Vốn chỉ muốn coi như bị chó hôn một cái, nhưng lúc thực hiện thì…

Mặc dù nơi xếp hàng mua vé tình nhân cách khá xa đám người bình thường, đằng sau cũng toàn là các cặp đôi trẻ tuổi.

Tuy nhiên, loại chuyện này…

Giang Niên cũng rất hoảng, trong lòng rầu rĩ không biết có nên thè lưỡi hay không. Còn chưa kịp suy nghĩ, ánh mắt chết lặng của nhân viên công tác đã ném qua.

Nhìn thấy Giang Niên từ từ tới gần, đầu óc Từ Thiển Thiển trống rỗng.

Soạt, nắp hộp thạch rau câu trắng bị vặn ra, âm thanh bị âm hưởng trong rạp chiếu phim bao trùm, tia sáng trên màn ảnh chiếu rọi lúc sáng lúc tối.

Giang Niên thưởng thức xúc cảm của thạch rau câu, thầm nghĩ cảm giác rất giống nha.

Bộ phim trong kỳ nghỉ quốc khánh này khá hot, tỷ lệ chỗ ngồi chiếm khoảng hơn 60%. Từ trên cao nhìn xuống, cả rạp toàn là các cặp đôi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Thiển Thiển bên cạnh, lông mi thiếu nữ hơi run lên, không dám nhìn vào ánh mắt của ai đó.

“Bộ phim này không tệ nha!”

Hắn bắt đầu trò chuyện để giảm bớt lúng túng, nhưng hiệu quả thường thường. Từ Thiển Thiển vẫn ra vẻ chững chạc đàng hoàng xem phim, thần sắc tập trung mà chăm chú, tựa như đã quên hết chuyện vừa rồi.

“Vừa rồi cậu…” Giọng nói của Giang Niên lại vang lên, lại bị ánh mắt giết người của Từ Thiển Thiển chặn họng.

“Cho nên… Cậu muốn nói cái gì?” Nàng trừng mắt với Giang Niên.

“Không có gì, chỉ là tò mò cậu không cảm thấy gì sao?” Giang Niên lại gần, nhỏ giọng nói bên tai nàng, hơi nóng phả vào tai nàng: “Không có cảm giác gì thật?”

“Không có cảm giác gì cả. Nếu nhất định là có, vậy thì như bị chó cắn một cái thôi…” Từ Thiển Thiển nghiêng đầu, con ngươi được ánh sáng màn ảnh chiết xạ chợt lóe lên.

Giang Niên im lặng, lập tức không còn hứng thú hỏi nữa.

Giống như đang bị treo ngược, treo một nửa bỗng nhiên dừng lại, nói cổ hơi ngứa, gãi gãi xong lại treo.

Thật cmn trừu tượng.

Bị chó cắn một cái là hình dung thế nào?

Không phải đâu, bà chị này cũng đầu tôm nốt à!