Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mãi cho đến khi hết phim, Giang Niên cũng không có hứng thú gì. Phim đã xem xong, nhưng hắn căn bản không nhớ được gì cả.

Nhạc thì không tệ, là Bùi Mộ Thiền, một nữ ca sĩ phong cách ngự tỷ mà hắn hay nghe.

Easter Egg kết thúc, đèn trong rạp cũng sáng lên, hai người đi ra ngoài theo dòng sóng của các cặp đôi. Nhìn đồng hồ, đã 11:30, cả hai đều nhận được điện thoại.

Tại huyện thành nhỏ, sau 10 giờ căn bản không có ai trên đường. Bình thường cái giờ này thì xe cộ qua lại cũng rất ít. Nhưng đang là kỳ nghỉ quốc khánh, nên náo nhiệt đã kéo dài thêm một tiếng.

Ven đường, đèn đường vàng mờ xuyên qua những tán cây thưa thớt, tạo thành bức tranh sáng tối đan xen.

Giang Niên vịn xe điện, gọi điện thoại cho mẹ.

“Vâng, cậu ấy đang ở cạnh con.”

Nói xong, hắn đưa điện thoại cho Từ Thiển Thiển: “Này, chào hỏi bà nội đi.”

Từ Thiển Thiển đấm hắn một cái, cầm điện thoại nói: “Vâng dì, bọn con đang về. Giang Niên? A không có, Giang Niên không đi quán net.”

Cúp máy, chỉ thấy Giang Niên vỗ vỗ chỗ ngồi sau của xe điện, vẫn là dáng vẻ lười nhác kia.

“Nhìn gì, lên xe, về nhà.”

“Ồ!”

Xe điện xuyên qua những làn gió đêm khô nóng của ngày hè, dọc theo đại lộ nhỏ trong huyện thành.

Giang Niên lái xe, lại không tập trung lắp. Hắn nghĩ thầm, nhiệm vụ này xem như thất bại rồi nhỉ, dù sao cũng không thấy Từ Thiển Thiển có biểu hiện vui vẻ.

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở một ngã tư.

“Từ Thiển Thiển, hôm nay cậu chơi vui vẻ không?” Hắn lấy ngựa chết làm ngựa sống, không quay đầu mà hỏi một câu.

Chỗ ngồi phía sau, Từ Thiển Thiển nghe vậy thì hơi bối rối, dõi theo phần gáy sạch sẽ của hắn.

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, thích thì hỏi thôi.” Giang Niên nói: “Quan tâm những bạn nhỏ thiểu năng, nâng cao trình độ đạo đức.”

“Không vui, có gì mà vui, lần sau không rủ cậu nữa.”

Đinh một tiếng, bảng hệ thống xuất hiện.

Nhiệm vụ: Hoàn thành một buổi hẹn hò vui vẻ với Từ Thiển Thiển. Ban thưởng: 30.000 NDT (đã hoàn thành).

Giang Niên nheo mắt lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng.

“Nhìn tôi làm gì?” Từ Thiển Thiển nhíu mày: “Cậu choáng váng rồi à? Đèn xanh còn không đi, vẫn bị đả kích? Không sao, lần sau cậu sẽ quen thôi.”

Biểu cảm của hắn rất kỳ lạ, chỉ ồ một tiếng thật dài, lại nghe thấy Từ Thiển Thiển nghiến răng.

Ồ ồ ồ, ồ cái đầu của cậu!

Tới đây, ăn một cước của bà! 

Giày số 36 sẽ giẫm lên bản mặt số 42 của cậu!

Xe điện lại lăn bánh, Giang Niên tò mò hỏi một câu.

“Không vui mà cậu còn đi xem phim với tôi?”

“Tôi không thích chơi với kẻ đần, nhưng cậu xem như bạn của tôi.” Từ Thiển Thiển chơi điện thoại ở phía sau: “Vậy coi như bị thiểu năng, tôi cũng sẽ chơi với cậu.”

Giang Niên cười lạnh, đại tiểu thư còn rất ngạo kiều nha.

(ngạo kiều hay tsundere, kiểu ngoài lạnh trong nóng, miệng nói không nhưng trong lòng thì rất thích)

Xe điện dừng dưới lầu, hai người từng bước đi lên lầu. Một tiếng búng tay vang lên, đèn cầu thang màu quýt cảm ứng âm thanh chợt sáng lên, chiếu bóng cả hai lên tường.

Trước khi chia tay, Giang Niên bỗng nhiên hỏi nàng một câu.

“Lần sau cắn nhẹ thôi.”

Động tác mở cửa của Từ Thiển Thiển chợt cứng lại, con ngươi bất chợt co rút lại như cây kim. Gần như trong một khoảnh khắc, toàn thân nóng lên, nhịp tim đập loạn.

Vừa quay đầu, cửa đối diện đã khép lại.

Từ Thiển Thiển lề mề ở tủ giày trước cửa một lúc lâu, lúc này mới khôi phục bình thường. Phòng khách trống rỗng, phòng của cha đã tắt đèn, nàng cũng đã quen rồi.

Mẹ qua đời nhiều năm, trong nhà vẫn vắng ngắt như cũ.

Đại đa số thời gian nàng đều ở nhà một mình, cuộc sống cấp ba khẩn trương khiến nàng dồn tất cả thời gian và tinh thần vào học tập, dần dần cũng không còn cảm thấy cô đơn.

Lần gần đây nhất mơ thấy mẹ, đại khái là một năm trước.

Ăn cơm tất niên ở nhà Giang Niên xong về nhà, một người đứng trên ban công u tối, mặc quần áo mỏng manh đứng nhìn những gia đình vui sướng đón tết, vừa đứng đã là một tiếng đồng hồ.

Sau nửa đêm, nàng quả nhiên bị sốt.

Giữa lúc mê man, cảm giác một đôi tay sờ lên trán mình> Mẹ ngồi bên cạnh giường, mặt mày hiền lành dịu dàng, hỏi nàng vì sao không uống thuốc.

Nàng muốn nói nhưng không nói được, chỉ có thể khóc to. Nàng chỉ muốn nói cho mẹ biết, mấy năm nay mình sống không tốt chút nào, năm nào cũng như vậy.

Tỉnh dậy, nàng vẫn không thể mở miệng.

Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, bây giờ nàng rất ít khi nhớ đến mẹ. Thỉnh thoảng nhớ đến mẹ cũng là nhớ đến mấy chuyện vui, nàng cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, người không thể khóc mãi được.

Phòng tắm, Từ Thiển Thiển tắm rửa một cái.

Rửa mặt xong, Từ Thiển Thiển lại mở bài tập ra xem qua, làm bảy tám câu rồi mới thấy buồn ngủ. Đứng lên đi vệ sinh, trở về liền đóng cửa phòng, tắt đèn.

Nằm trên giường, Từ Thiển Thiển nhắm mắt lại, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.