Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trương Nịnh Chi chính là loại người bệnh sợ xã hội điển hình, loại đi đường một mình nhất định phải nghịch điện thoại, liên tục mở các loại phần mềm, làm bộ như mình đang bận rộn lắm.
Nhờ vào đó để né tránh tiếp xúc ánh mắt với tất cả mọi người, có thể nhắn tin thì tuyệt đối không gọi điện thoại.
Muốn gọi đồ mà không thấy nhân viên phục vụ, thì chỉ có thể đứng tại chỗ mười lăm phút để xây dựng tâm lý. Cuối cùng lấy hết can đảm mới nói được một câu yết ớt ‘xin chào… Cho hỏi…’
Đi vệ sinh, chỉ cần có người là sẽ không tiểu được.
A, nữ sinh!
“Mình và cha mẹ đi Đại Lý chơi, ngắm biển.” Trương Nịnh Chi rốt cuộc tìm được một người quen để tán gẫu, đại tiểu thư có vẻ rất hưng phấn.
“Cậu thì sao?”
Giang Niên không phải người mắc bệnh sợ xã hội, nhưng đối mặt với loại câu hỏi ngây thơ này, hắn vẫn chần chờ một giây.
Cậu đi Đại Lý, tôi ngồi xổm ở nhà, what can I say?
Chẳng lẽ nói, tôi ở nhà ba ngày, thành công chiến thắng sắc dục, không có dùng tay. Có phải rất giỏi hay không? Chúc mừng bạn thu hoạch được thành tựu mới, định lực vượt quá 99% những nam sinh ngây thơ khác!
Hắn nghĩ nghĩ, liền ném một câu: “Ở nhà học.”
Một câu làm bầu không khí trở nên tẻ nhạt, Trương Nịnh Chi yếu ớt mở miệng chuyển đề tài: “Cấp hai cậu học ở đâu? Trung học số 1 hay số 2?”
“Trung học số 2.” Giang Niên suy nghĩ, thành tích của mình có giống như người tốt nghiệp trung học số 1 không?
“Ồ, mình cũng học ở đó, giáo viên chủ nhiệm của cậu là ai nha?” Trương Nịnh Chi lại vui sướng vì tiếp tục tìm thấy chủ đề, nàng cũng không phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của Giang Niên.
“Này, cậu muốn hỏi hết câu hỏi bảo mật để lấy QQ của tôi đấy à!”
Khá lắm, cậu muốn trộm nick của tôi đúng không?
“A!! Xin lỗi… Mình không có ý đó.” Trương Nịnh Chi đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi: “Câu hỏi bảo mật QQ của mình không phải cái này, cho nên không ý thức được.”
Giang Niên ghé vào bàn học, tay chống đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Bảo bối Chi Chi đúng là không biết đùa, vậy mà đã đỏ mặt? Nếu lúc này mình đùa thêm vài câu người lớn, chắc tối nay nàng sẽ mất ngủ nhỉ?
“Giang Niên, cậu đừng ức hiếp người ta.” Một nữ sinh mặt em bé đi tới, đứng bên Trương Nịnh Chi: “Tớ cũng không nhịn nổi rồi.”
Lớp học luôn có một số nữ sinh, lên bục giảng thì sẽ vô cùng thẹn thùng, trên mạng thì như biến thái phụ thể. ‘Hì hì, ông trời dựng ngón tay giữa với ta, ta vịn ngón giữa ngồi xuống’.
Còn mẹ nó hì hì, thỉnh thoảng mới mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã khiến người choáng váng.
Diêu Bối Bối thuộc về loại nữ sinh này, bởi vì kỹ thuật thổi bong bóng bằng kẹo cao su của nàng rất tốt, khiến cho Giang Niên mở rộng tầm mắt, liền lấy điện thoại thêm bạn QQ của nàng.
Đúng, hắn thêm bạn với nàng là do kỹ thuật thổi bong bóng, chứ không phải vì nàng vừa to vừa tròn, nhất định là vậy!
Nói chuyện với loại nữ sinh này, bình thường thì một hai câu đầu vẫn bình thường, câu thứ ba liền bắt đầu không dám nghe.
“Giang Niên chính là như vậy, chỉ ba câu đã làm người ta không tìm thấy đông tây nam bắc.” Ngồi cùng bàn Lý Hoa cũng mở miệng, tên này thuộc kiểu ngoài thành tích tốt nhưng lại thường thường không có gì lạ, tên gọi tắt là ‘ngầm thừa nhận một suất công nhân’.
Thích đăng phim ảnh hay nhạc của Châu Kiệt Luân để ‘tự sướng’, yêu sớm chỉ tồn tại trong ảo tưởng. Bạch Nguyệt Quang là một cô gái điềm đạm nho nhã thời cấp hai, da rất trắng.
(bạch nguyệt quang = ánh trăng sáng, chỉ mối tình đầu ngây thơ thuần khiết, nhưng lại xa tận chân trời, không thể nắm lấy.)
Duy đặc biệt duy nhất chính là thần kinh, thuộc về kiểu người thích xem phim kinh dị nhưng luôn sợ có người dưới gầm giường. Thế là dứt khoát ngủ luôn ở gầm giường, chấm dứt hậu họa.
“Đúng, Giang Niên này rất hư.” Tên béo Mã Quốc Tuấn ngồi phía sau cũng chen vào, tên này rất trắng, đeo kính mắt gọng đen, mũi rất nhiều mồ hôi, ngày ngày phải đẩy kính mắt.
“Con mẹ nó, mấy ngày trước tên này còn hỏi tôi một câu, nếu như tay và chân đánh nhau, thì tôi sẽ giúp cái nào? Tôi trả lời nhất định phải giúp tay, vì chân không quan trọng bằng tay.”
“Móa, tên này lại hỏi tôi một câu, tay thắng khẳng định là rất quan trọng với cậu nhỉ?”
“Mẹ nó!” Mã Quốc Tuấn lại đẩy kính mắt, mắng: “Từ khi đó tôi đã biết con hàng này rất hư, nếu móc tim ra nhất định là màu đen.”
Trương Nịnh Chi mơ mơ màng màng, mặt đầy tò mò không hiểu.
“Tay thắng thì sao nha? Không sai mà!”
Lời vừa dứt, bốn người Giang Niên, Diêu Bối Bối, Lý Hoa, Mã Quốc Tuấn đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Trương Nịnh Chi, vẻ mặt tất cả đều lúng túng và kỳ quái.
“Ủa? Các cậu… Nhìn mình như vậy làm gì?”
“Ha ha ha!!!” Ba nam sinh Lý Hoa, Mã Quốc Tuấn, Giang Niên đều hết sức vui mừng.
Diêu Bối Bối tiến lại gần Trương Nịnh Chi, thì thầm vài câu vào tai nàng, con ngươi Trương Nịnh Chi lập tức co rút lại. Mặt lập tức đỏ bừng, còn lan cả xuống cổ.
“Hừ!” Nàng trừng mắt với Giang Niên, bỗng nhiên quay người qua chỗ khác, gục xuống bàn, không dám ngẩng đầu lên.