Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ha ha ha, cmn, Giang Niên, cậu chó thật đấy!” Mã Quốc Tuấn cười đến thở không ra hơi, vừa thở vừa kêu: “Mẹ nó, chết cười!”
Lý Hoa cũng cười đến đau bụng: “Giang Niên đúng là một bụng toàn ý xấu.”
“Đúng đúng, Chi Chi, cậu đừng chơi với loại người này.” Diêu Bối Bối chống nạnh, lấy ra tự tin của phụ nữ người Mongoloid: “Rời xa Giang Niên đi, chơi với tớ này.”
(Mongoloid hay đại chủng Á là một chủng tộc lỗi thời, bao gồm nhiều nhóm thổ dân khác nhau phân bố phần lớn ở châu Á, Polynesia và châu Mỹ, thuật ngũ này bắt nguồn từ một học thuyết chủng tộc đã bị bác bỏ)
Giang Niên nhìn bọn họ tôi một câu cậu một câu, nói với Diêu Bối Bối: “Chơi với cậu? Cậu vừa mở miệng tôi đã biết cậu là loại người gì rồi. Tôi cũng không hiểu cậu nghĩ gì mà dám mở miệng nói như vậy.”
Nói xong, Giang Niên lại nhìn về phía Lý Hoa: “Giáo viên văn hỏi cậu câu hỏi lựa chọn đáp án, ông đây nói với cậu ccbcc, con mẹ nó cậu lại đứng lên nói một câu ‘người Mộc Lan’ cầm đồ dệt’?”
“Còn cả cậu, Mã Quốc Tuấn.” Hắn điểm danh hết: “Nghỉ giữa tiết đưa cậu trốn ra ngoài trường mua bánh bao, thấy mấy cô nàng ở trường dạy nghề đi qua, cậu con mẹ nó nói một câu ‘nữ sinh ở kỹ viện thật xinh đẹp’, may mà ông đây chạy nhanh, bằng không bị người ta bắt lại đánh rồi.”
“Chậc chậc, đại ca không cười nhị ca, được rồi.” Giang Niên khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Các vị đều là tinh anh của xã hội, là lực lượng ưu tú của tổ quốc.”
“Mẹ nó, đó là cậu nói!” Mã Quốc Tuấn đẩy kính mắt, chu miệng bắt đầu xỉ vả, Lý Hoa cũng nhảy vào theo, cậu một câu tôi một câu.
Diêu Bối Bối thì ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, còn kéo Trương Nịnh Chi cùng đối kháng Giang Niên.
“Chi Chi, cậu nói xem, có phải Giang Niên xấu hư đúng không?”
Trương Nịnh Chi đỏ mặt, chần chờ một cái chớp mắt rồi vẫn gật đầu.
“Ừm!”
Giang Niên 1v4 mà hề hoảng, lần lượt diss lại, Trương Nịnh Chi kẹp ở giữa, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. Giống như đang nói ‘mọi người đừng đánh nữa đừng đánh nữa, mau dừng tay’.
Reng reng reng, vào giờ tự học, mấy người vẫn còn diss nhau.
Đại đạo cũng bị vỡ nát.
Chợt, lúc Giang Niên uống nước miếng làm mát họng, một bóng người gầy còm lóe lên trước cửa lớp, kính gọng đen, tóc thưa thớt, chính là chủ nhiệm lớp Lưu Lương Tùng.
Lưu Lương Tùng trầm mặt đứng trên bục giảng, cả giận nói: “Ồn ào thế! Thi rất tốt à? Cả tòa nhà này đều có thể nghe thấy tiếng của các cô các cậu, tôi đứng ở hành lang cũng nghe thấy hết rồi, những ai vừa nói chuyện đứng lên!!”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Lưu Lương Tùng dừng lại ở khu vực quanh Giang Niên, biểu cảm trên mặt âm trầm như nước.
“Không chủ động, còn muốn tôi phải gọi tên à!”
Sắc mặt Trương Nịnh Chi trắng bệch, đại khái là xưa nay chưa từng bị giáo viên mắng. Đôi tay trên bàn hơi run rẩy, định cúi đầu đứng lên giống như một đứa trẻ trung thực.
Giang Niên đá một cái vào ghế của nàng, ngăn cản động tác của Trương Nịnh Chi. Sau đó hắn định đứng dậy, chợt bị Lý Hoa kéo lại, sau đó Lý Hoa đứng lên.
“Thưa thầy, là em, vừa rồi Mã Quốc Tuấn cũng nói chuyện.”
“Lý Hoa, con mẹ nhà cậu!”
Mã Quốc Tuấn thầm mắng một tiếng, tên béo này cũng đứng lên, cúi đầu đẩy kính mắt. Miệng mấp máy rất nhanh, đại khái là niệm chú ngữ gì đó.
Ta là Slytherin, ma pháp đen, đây chính là ma pháp đen.
Dù đã hiến tế hai người, sắc mặt Lưu Lương Tùng vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Đại khái là vì công bằng, mặt ông trầm xuống, ánh mắt đảo qua chỗ Trương Nịnh Chi.
“Chỉ có nam sinh thôi à? Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng của nữ sinh, tự đứng lên hay chờ tôi gọi?”
Nghe vậy, Trương Nịnh Chi sợ đến sắp khóc.
Lại nghe thấy Mã Quốc Tuấn nói một câu: “Khụ khụ, Diêu Bối Bối, thầy gọi kìa.”
“Cậu…” Diêu Bối Bối đứng lên, trên mặt cười xấu hổ: “Thầy, vừa rồi em đang học thuộc lòng, giọng hơi to một chút thôi.”
Ánh mắt Lưu Lương Tùng đảo qua Diêu Bối Bối, ha ha một tiếng.
“Ba người các em, đi ra ngoài với tôi!”
Tiết tự học thứ hai kết thúc.
Trương Nịnh Chi đi theo sau lưng Giang Niên xuống lầu, vẫn luôn đi sau hắn từ lầu bốn. Trong hành lang có vẻ hơi chật hẹp, tia sáng cũng không ổn lớp, bóng người đông đúc.
“Chúng ta đi đâu nha?”
Ba người Lý Hoa, Diêu Bối Bối và Mã Quốc Tuấn vẫn chưa trở về, Trương Nịnh Chi đang lo lắng cho họ. Nàng dự định đến phòng giáo viên nhìn xem, đang định gọi Giang Niên đi cùng.
Giang Niên dường như cũng có chuyện muốn nói, trùng hợp chạm mắt với Trương Nịnh Chi vừa lấy hết dũng khí quay người lại. Hắn dứt khoát mở miệng, bảo nàng đi theo mình.
Nàng vốn tưởng sẽ đi đến phòng giáo viên, kết quả lại phát hiện hai người đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
“Mua nước.” Giang Niên quay đầu nói, giống như đang truyền thụ kinh nghiệm cho nàng: “Mấy người Lý Hoa giúp chúng ta, chúng ta mua cho họ chai nước.”
“Ồ.” Trương Nịnh Chi hơi ngây thơ, bước nhanh đuổi theo, nói nhỏ: “Vừa rồi… Mình vốn định đứng lên.”
“Tôi biết, nhưng tốt nhất là không đứng.” Giang Niên nói: “Tôi đã ghế của cậu, chính là nhắc cậu đừng đứng lên.”
“Vì sao?”
Hai người đi ra ngoài theo dòng người chen chúc, rất nhanh đã đi ra khỏi nơi ánh sáng tòa nhà dạy học bao trùm, bốn phía trở nên u tối.