Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Cậu vừa đổi lớp, thành tích tốt nhưng da mặt lại mỏng.” Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang sóng bước bên cạnh, ánh sáng xa xa hắt vào đôi mắt sáng tôi đan xen của nàng.
“Đứng lên sẽ để lại ấn tượng xấu cho chủ nhiệm lớp, sau này còn phải học một năm ở đây, tôi thì không sao, cậu có chịu được không?”
“Vậy Diêu Bối Bối thì sao, cả Lý Hoa và Mã Quốc Tuấn nữa. Chúng ta làm vậy có phải phản bội hay không nha?” Trương Nịnh Chi có chút phân vân, còn biết dùng hai chữ phản bội này.
“Hoàn toàn ngược lại, lúc đầu tôi cũng định đứng lên, là Lý Hoa kéo tôi lại.” Giang Niên nói: “Bọn họ cũng không khai chúng ta, cho nên hiện giờ chúng ta mới đi mua nước.”
“Vậy họ…?”
“Thành tích của họ tốt, da mặt dày, ở văn phòng còn có thể trò chuyện với mấy giáo viên khác, không sao cả.” Giang Niên phát hiện Trương Nịnh Chi có vẻ như không hiểu nhiều lắm về mấy chuyện này.
Trương Nịnh Chi cẩn thận liếc nhìn Giang Niên, thấy đôi vai thẳng tắp như hộp kem của hắn, phần gáy sạch sẽ, tóc đen nhánh, biểu cảm trên mặt hơi hờ hững.
Đi theo bên cạnh hắn, Trương Nịnh Chi có một loại cảm giác như ôm đùi. Giang Niên rất có kiên nhẫn, cho dù đối mặt với loại người hỏi gì cũng không biết như nàng, hắn cũng sẽ từ từ giải thích.
Loại cảm giác này khiến nàng rất an tâm, lờ mờ cảm thấy hình như mình đã có thêm mấy người bạn ở trong lớp mới rồi.
Giang Niên biết rất nhiều nha.
Trương Nịnh Chi tò mò hỏi: “Nam sinh trời sinh đã biết kết bạn rồi à?”
Giang Niên lườm nàng một cái: “Thật ra thì không phải, tôi từng đi học bổ túc một thời gian ở học viên kết giao bạn bè nên mới có kinh nghiệm.”
“Còn có học viên như vậy sao?” Thiếu nữ oa một tiếng.
“Cậu muốn biết làm thế nào mới có thể kết bạn?” Hắn hỏi.
“Ừ ừ…”
Mắt thấy ngày càng gần quầy bán quà vặt, Giang Niên khống chế tốc độ, giọng điệu nghiêm túc, mở miệng nói: “Điều kiện tiên quyết của việc kết bạn chính là tin tưởng lẫn nhau, ví dụ như tôi chủ động chà lưng giúp cậu, cậu chỉ cần nói cảm ơn, mà không phải kêu lên mấy câu như ‘sao cậu lại vào đây’.”
Trương Nịnh Chi: “… Cậu thật sự không để ý ai ở trường à?”
Giang Niên một mặt không để ý, hắn sẽ chỉ trêu đùa trước mặt người quen, bởi vì làm vậy với người xa lạ, họ sẽ cho rằng hắn là kẻ ngu xuẩn.
“Đi thôi, chúng ta mua cho họ mỗi người một chai, nhớ cầm cho bản thân một chai.”
“Ồ ồ.” Nàng vừa tiến vào quầy bán quà vặt kín người hết chỗ, chợt ý thức được một vấn đề: “Giang Niên, bọn họ thích uống cái gì nha?”
“Cậu mua như tôi nói là được, hai chai hồng trà lạnh, một chai nước chanh.” Hắn nói: “Tôi uống Tuyết Bích, cậu thích uống gì thì tự lấy một chai là được.”
Quầy bán quà vặt chen chúc, một đám người khác.
Từ Thiển Thiển đang xoắn xuýt trước quầy quà vặt, mơ hồ nghe thấy giọng của Giang Niên, quay đầu nhìn chợt phát hiện không phải. Nàng không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm Giang Niên thật đáng chết.
“Thiển Thiển, chọn xong chưa?” Tống Tế Vân cầm một gói khoai tây chiên.
“Rồi, chọn cái này đi, đi thôi.”
Reng reng reng, chuông vào học tiết tự học buổi tối thứ ba đã vang lên.
Cầu thang lại bắt đầu chen chúc, một đám người chen nhau đi lên. Trương Nịnh Chi đi phía trước Giang Niên, luôn có một khu vực an toàn nho nhỏ, lên đến lầu bốn thì thấy ba người kia vừa ra khỏi ‘nhà lao’.
Giang Niên gọi bọn họ qua, sau đó lần lượt phát quà.
“Một chút tâm ý, chư vị ái khanh mỗi người một chai.”
“Cảm ơn… các cậu.” Mặt Trương Nịnh Chi đỏ hồng, cũng học theo: “Bối Bối, của cậu đây.”
“Khách sáo vậy làm gì, vậy tôi liền nhận.” Lý Hoa và Mã Quốc Tuấn cười hì hì, nhận hai chai hồng trà lạnh.
Hai con hàng này còn nghênh ngang khoác vai nhau đi vào lớp, tay trái tay phải cầm một chai nước, người không biết còn tưởng rằng đến văn phòng giáo viên sẽ được phát nước uống.
“Né được một tiết tự học, còn có nước uống, quá lời.” Lý Hoa cảm khái.
“Nếu không phải chủ nhiệm lớp đuổi đi, tôi còn muốn ngồi đó thêm một tiết nữa.” Mã Quốc Tuấn có chút không biết xấu hổ: “Móa, lão Lưu quá nửa là muốn về sớm.”
Diêu Bối Bối ôm chai nước chanh trong ngực, tay phải ôm tay Trương Nịnh Chi, kể lại cho nàng trải nghiệm trong văn phòng, giọng điệu ly kỳ cổ quái, sinh động như thật.
Giang Niên là người cuối cùng đi vào lớp học, trong tay còn cầm một chai Tuyết Bích. Hắn thấy Trương Nịnh Chi mua cho mình một hộp sữa, cẩn thận từng li từng tí mà cầm trong tay.
Nhoáng cái đã kết thúc lớp tự học buổi tối, Giang Niên đi xuống lầu chờ Từ Thiển Thiển về nhà như mọi khi, lại phát hiện Từ Thiển Thiển đã đi từ lâu.
Từ Thiển Thiển đi mà không thèm nói một câu.
Giang Niên không thể nói là buồn, chẳng qua là có chút không quen. Một tuần này hầu như đều đi cùng nhau, bỗng nhiên đi một mình, bầu không khí cứ là lạ.
Móa, nàng rất vội sao?
Rõ ràng là nàng có điện thoại, có thể nhắn tin cho mình, hoặc là mượn điện thoại của bạn cũng được. Nhưng hết lần này đến lần khác lại đi mà không nói tiếng nào.
Nghĩ đến đây, Giang Niên đi ra tòa nhà dạy học.