Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

- Sao thế? Mất trí nhớ à?

Tứ Ái cau mày, nhét điếu thuốc điện tử vào tai trái, điều khiển cỗ máy bên cạnh quét toàn bộ đầu Tôn Kiệt Khắc.

- Kỳ lạ, não của anh không hề bị tổn thương, chọn xem, điểm dừng ký ức cuối cùng của anh là ở đâu?

Tứ Ái vung tay, video do máy bay không người lái quay lúc đó hiện ra trước mặt Tôn Kiệt Khắc dưới dạng ảnh cắt, để hắn lựa chọn.

Tôn Kiệt Khắc đưa tay vuốt nhẹ trên không trung, đoạn video bắt đầu tua nhanh, cuối cùng, hắn bắt đầu xem lại đoạn ký ức bị mất của mình.

Nhìn thấy bản thân trong video dễ dàng đâm thủng lõi năng lượng của những con AAB, Tôn Kiệt Khắc giật mình:

- Đây là tôi sao? Thật sự là tôi sao?

Tôn Kiệt Khắc kinh ngạc nhìn bản thân trong video:

- Tôi ngầu vậy sao, sao tôi không biết gì hết vậy?

Tứ Ái nhìn phản ứng của Tôn Kiệt Khắc, trầm ngâm nói:

- Anh thật sự không nhớ gì sao?

- Đương nhiên tôi không nhớ, tôi còn không biết đây là cái gì nữa, siêu năng lực? Khả năng đặc biệt?

Tôn Kiệt Khắc phát hiện ra bản thân càng ngày càng có nhiều bí mật.

Tứ Ái suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Ban đầu, tôi cứ tưởng là do anh sử dụng thiết bị tăng cường hormone adrenaline và thiết bị tăng cường thần kinh ngoại biên được cấy ghép trong cơ thể, kết hợp với việc tiêm Polymer 3 mới làm được như vậy, nhưng hóa ra không phải, cơ thể và máu của anh rất sạch, ngoài thuốc thông thường ra thì không có gì khác.

- Anh biết không? Điều này thật sự rất đặc biệt, anh vậy mà có thể đột phá ngưỡng giới hạn của cơ thể người bằng chính thân xác của mình, làm bác sĩ bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.

- Ngưỡng giới hạn của cơ thể? Đó là cái gì? Cô có thể nói rõ hơn một chút được không?

Tôn Kiệt Khắc hỏi, chuyện xảy ra với bản thân hắn rõ ràng là không bình thường, cho dù nhờ vậy mà hắn mới sống sót.

- Thực ra, thể chất mà chúng ta sử dụng hàng ngày không phải là 100%, vì để bảo vệ bản thân, tránh tổn thương nên cơ thể chúng ta đã thiết lập một giới hạn an toàn.

- Nhưng đôi khi, giới hạn an toàn này có thể bị phá vỡ, ví dụ như khi đối mặt với một chiếc xe hơi đang lao về phía con mình, trước khi xe đâm trúng, người mẹ có thể vượt qua giới hạn của cơ thể để cứu con, nhưng cái giá phải trả chính là đứt dây chằng, rách cơ.

- Ở mỗi cá nhân, tình huống này rất khác nhau, trung tâm trị liệu đã từng nghiên cứu dự án này, kết quả thí nghiệm cho thấy cứ, khoảng mười người mẹ thì chỉ có một người làm được.

- Những gì tôi thể hiện trong video là khả năng đó sao?

Tôn Kiệt Khắc cúi đầu nhìn tay mình, kinh ngạc hỏi.

- Anh không chỉ có khả năng đó, mà còn có thể kết hợp nhuần nhuyễn với kỹ năng chiến đấu một cách hoàn hảo.

Tứ Ái lại tiếp tục tua video ghi hình.

- Thực tế, theo quan sát của tôi, lúc đó anh đang ở trong trạng thái vô thức, kỹ năng chiến đấu của anh đều được sử dụng theo bản năng dựa vào ký ức cơ bắp, điều này chứng minh rằng anh đã từng trải qua quá trình huấn luyện cường độ cao.

- Chính xác, bình tĩnh, giống như một cỗ máy giết người được đào tạo bài bản.

“Đào tạo...?” Tôn Kiệt Khắc nhớ lại chuyện ký ức của mình bị mất đi năm năm.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến điều gì đó, lại tua nhanh video, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Tapai ôm lấy mình. “Hilda!”

“Hilda?” Tôn Kiệt Khắc lẩm bẩm, Hilda này là ai vậy? Tại sao khi mình đột phá ngưỡng giới hạn của cơ thể, lại gọi tên cô ấy?

- Tôi không biết, tôi đã mất trí nhớ năm năm.

Đối mặt với Tứ Ái, Tôn Kiệt Khắc lựa chọn nói ra một phần sự thật.

- Mất trí nhớ năm năm? Vậy nghĩa là khả năng này của anh có thể đã được rèn luyện trong năm năm đó?

Tứ Ái chống cằm suy nghĩ.

Lúc này, Tôn Kiệt Khắc không còn chú ý đến việc tại sao mình lại có khả năng này nữa, mà là người tên Hilda kia.

Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng Tôn Kiệt Khắc lại dâng lên một nỗi xót xa không tên.

Người tên Hilda này rất quan trọng với mình sao? Cô ấy đang chờ mình sao? Rốt cuộc cô ấy là ai?

Tôn Kiệt Khắc phát hiện, bản thân càng ngày càng có nhiều bí mật, nhưng hắn lại không có manh mối nào, không biết phải tìm kiếm gì, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cảm giác này thật sự rất tệ.

Liên tưởng đến khả năng đột phá ngưỡng giới hạn của bản thân lúc trước, trong đầu, Tôn Kiệt Khắc bỗng nảy ra một suy đoán đáng sợ.

“Đậu má, chẳng lẽ năm năm đó là lúc mình bị huấn luyện thành cỗ máy giết người hay sao?”

Khi suy nghĩ này xuất hiện, càng nhiều chi tiết chứng minh hiện lên trong đầu Tôn Kiệt Khắc, đầu tiên là việc hắn vừa rơi xuống từ trên trời đã có thể đấu súng với một đám người liều mạng.

Điều kỳ lạ hơn là, hắn đã giết nhiều người như vậy, nhưng đêm đó vẫn ngủ rất ngon, trong lòng không hề có chút áp lực nào.

Tuy điều này rất có ích cho việc hắn làm lính đánh thuê, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này lại toát lên vẻ kỳ quái, tuyệt đối không phải là điều mà một học sinh vừa thi đại học xong như hắn có thể làm được.

- Với tình trạng này, tiếp theo anh định làm gì?

Tứ Ái hỏi.

Tôn Kiệt Khắc gượng cười lắc đầu:

- Còn làm gì được nữa, mặc kệ thôi, chuyện này là chuyện riêng của tôi, để tôi tự giải quyết.

Về chuyện thân thế của mình, Tôn Kiệt Khắc không muốn nói quá nhiều với người khác trừ Tapai, tránh để lộ thân phận.

Tứ Ái vỗ vai Tôn Kiệt Khắc:

- Đừng áp lực quá, có đôi khi không biết còn tốt hơn, biết đâu khoảng thời gian đó rất đau khổ, nên anh mới cố tình quên đi.

Nhưng Tôn Kiệt Khắc không muốn mơ hồ, hắn phải tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong năm năm mất trí nhớ đó, và Hilda rốt cuộc là ai, là nam hay nữ, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

- Chúng ta thanh toán viện phí trước đã.

Câu nói của Tứ Ái khiến Tôn Kiệt Khắc lập tức gạt bỏ những rắc rối về ký ức sang một bên:

- Cái gì? Cô chữa trị cho tôi mà còn lấy tiền à? Không phải chúng ta là đồng bọn hả? Cô không phải là bác sĩ đi cùng sao?

- Đương nhiên rồi, những ca điều trị thông thường khác thì coi như nể mặt anh em nên tôi không tính phí, nhưng mà anh cũng phải xem xem bản thân mình bị thương nặng đến mức nào chứ, tôi còn nối lại hai tay cho anh đấy, với lại phát súng Tapai bắn tôi lúc nãy cũng tính vào anh luôn luôn.

- Không có tiền.

Tôn Kiệt Khắc bực bội nói.

- Tôi biết anh không có tiền, thì đi đòi tên Song6 đó đi, nhiệm vụ lần này chúng ta đã thành công, gã ta có thể trả thù lao cho anh rồi.

- Mẹ kiếp, cái nơi quỷ quái này cái gì cũng cần tiền. Cứ như thể có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện vậy.

- Haha, anh nói đúng đấy, bây giờ công nghệ phát triển như vậy, có tiền thật sự có thể giải quyết được mọi chuyện.

Tứ Ái ngồi trên chiếc giá đỡ phẫu thuật bên cạnh, lấy điếu thuốc điện tử từ tai ra, châm lửa hút tiếp.

Tôn Kiệt Khắc vừa lầm bầm vừa gọi điện cho Song6, nhưng khi đang chờ đầu dây bên kia bắt máy, Tôn Kiệt Khắc bỗng sững người, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, quay sang nhìn Tứ Ái với vẻ mặt như được khai sáng:

- Khoan đã, vừa nãy cô nói, có tiền có thể giải quyết được mọi chuyện?

- Ừ, đương nhiên rồi, có tiền đương nhiên có thể giải quyết được mọi chuyện, nếu không giải quyết được, thì là do tiền chưa đủ nhiều.

- Vậy có nghĩa là, chỉ cần tôi có tiền, thì ký ức đã mất của tôi cũng có thể khôi phục lại được sao?

Vừa nghĩ đến đây, hệ thống thần kinh của hắn nhanh chóng sắp xếp các hạng mục của các bệnh viện lớn, đủ loại phẫu thuật phục hồi trí nhớ, giá cả từ cao đến thấp đều có đủ.

Lúc này, Tôn Kiệt Khắc phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn rơi vào lối suy nghĩ của người cổ đại, trình độ khoa học kỹ thuật ngày xưa và bây giờ hoàn toàn khác nhau, hắn căn bản không cần phải trải qua muôn vàn khó khăn như trong phim ảnh để tìm lại ký ức.

Đúng vậy, chỉ là mất trí nhớ thôi mà, ở cái thành phố này thì có là gì chứ?

Tiền! Ở cái thành phố này, chỉ cần có tiền, thì không có gì là không thể giải quyết! Tiền chính là giải pháp tối thượng để giải quyết mọi vấn đề.

Chỉ cần có tiền phẫu thuật khôi phục trí nhớ, cho dù là ký ức năm năm qua, hay thân phận của Hilda, hắn đều có thể tìm được câu trả lời!