Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Những thay đổi ở huyện Bình Khang, dù còn nhỏ bé, nhưng đã bắt đầu thu hút sự chú ý của những người bên ngoài. Những vụ mùa bội thu ở những cánh đồng áp dụng phương pháp mới, những công cụ cải tiến giúp tăng năng suất lao động, và sự yên bình trở lại trong huyện đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao ở các vùng lân cận.
Một ngày nọ, khi Lý Minh đang cùng Lý Đại kiểm tra tiến độ xây dựng một hệ thống mương dẫn nước nhỏ cho một vùng đất khô hạn, một đoàn người lạ mặt xuất hiện ở cổng huyện nha. Dẫn đầu đoàn người là một vị quan mặc áo gấm lụa, vẻ mặt kiêu ngạo và đầy vẻ hách dịch. Theo sau ông ta là một đám tùy tùng vũ trang, khí thế hung hăng.
Lý Đại tái mặt, vội vàng chạy đến báo cho Lý Minh. "Huyện lệnh, có người từ trên phủ xuống!"
Lý Minh nhíu mày, đoán rằng những thay đổi ở Bình Khang đã lọt vào mắt xanh của những kẻ có quyền lực. Anh trấn an Lý Đại rồi cùng ông ta ra nghênh đón đoàn người.
"Đây là huyện Bình Khang, không biết quý vị từ đâu đến?" Lý Minh cất giọng bình tĩnh, cố gắng giữ thái độ hòa nhã.
Vị quan áo gấm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Lý Minh từ đầu đến chân với vẻ khinh thường . "Ta là Triệu Tử thượng lệnh xuống kiểm tra tình hình các huyện. Nghe nói ở đây có nhiều chuyện lạ, huyện lệnh trẻ tuổi lại có những hành động khác thường."
Lý Minh khẽ cúi đầu. "Bẩm Triệu đại nhân, hạ quan chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho dân chúng trong huyện."
Triệu Tử cười khẩy. "Làm tốt nhất? Ngươi đang làm loạn thì có! Thay đổi những phong tục tập quán bao đời nay, bày vẽ những thứ kỳ quái. Ngươi có biết tội khi tự ý thay đổi lề thói không?"
Lý Minh giữ vững bình tĩnh. "Bẩm đại nhân, những thay đổi của hạ quan đều đã được chứng minh là mang lại lợi ích thiết thực cho người dân. Năng suất mùa màng tăng lên, đời sống của họ được cải thiện. Hạ quan tin rằng đó không phải là làm loạn, mà là giúp dân an cư lạc nghiệp, góp phần vào sự ổn định của xã tắc."
"Hừ! Ngụy biện!" Triệu Tử quát lớn. "Ta nghe nói ngươi còn chế tạo ra những thứ vũ khí kỳ lạ? Ngươi có ý đồ gì?"
Lý Minh thoáng chút ngạc nhiên. Thông tin lan truyền nhanh hơn anh tưởng. "Bẩm đại nhân, đó chỉ là những công cụ phòng vệ đơn giản, giúp người dân tự bảo vệ khỏi trộm cướp và thú dữ."
"Đủ rồi!" Triệu Tử giơ tay ngăn lời Lý Minh. "Ta không có thời gian nghe ngươi biện bạch. Thượng quan nhận được mật báo nói rằng ngươi có ý đồ tạo phản, lôi kéo dân chúng. Nay ta theo lệnh xuống điều tra. Mau dẫn ta đi xem những thứ quái dị mà ngươi đã làm!"
Lý Minh cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên vai. Anh biết rằng lời buộc tội "tạo phản" là vô cùng nghiêm trọng. Có kẻ đã âm thầm theo dõi và vu cáo anh với những người trên.
Trong lúc Lý Minh còn đang suy nghĩ cách đối phó, một giọng nói vang lên từ phía sau đoàn người của Triệu Tử.
"TriệuTử, ngài có lẽ đã hiểu lầm rồi."
Mọi người đều quay lại nhìn. Một người đàn ông trung niên mặc áo vải thường, nhưng khí chất lại vô cùng Điềm tỉnh và uy nghiêm, chậm rãi bước ra. Khuôn mặt ông ta cương nghị, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Triệu Tử.
Triệu Tử khẽ giật mình, vẻ kiêu ngạo trên mặt thoáng chút lú lẫn. "Ngươi là ai?"
"Ta là Vương Bình," người đàn ông trung niên đáp, giọng điềm đạm nhưng đầy sức nặng. "Ta vừa đi qua huyện Bình Khang và tận mắt chứng kiến những thay đổi ở nơi đây. Những gì huyện lệnh Lý Minh làm không phải là làm loạn, mà là mang lại hy vọng cho những người dân khốn khổ."
Triệu Tử nhíu mày. "Ngươi thì biết gì?"
Vương Bình khẽ mỉm cười. "Ta chỉ là một người dân thường. Nhưng ta biết phân biệt phải trái, đúng sai. Những cánh đồng xanh tốt, những gương mặt rạng rỡ của người dân nơi đây là minh chứng rõ ràng nhất."
Cuộc đối thoại giữa Triệu Tử và Vương Bình trở nên căng thẳng. Những lời lẽ đanh thép của Vương Bình khiến Triệu Tử dần mất đi vẻ hống hách ban đầu. Những người dân Bình Khang đứng sau Lý Minh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt họ nhìn Vương Bình với vẻ biết ơn và hy vọng.
Lý Minh đứng lặng quan sát, trong lòng dâng lên một sự ngạc nhiên và cảm kích. Anh không hề quen biết người đàn ông này, nhưng ông ta lại sẵn sàng đứng ra bênh vực anh.
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi không phân thắng bại, Vương Bình lên tiếng: "Triệu Tử, nếu ngài không tin, xin hãy ở lại huyện Bình Khang vài ngày. Hãy tự mình chứng kiến những thay đổi ở nơi đây. Nếu sau đó ngài vẫn cho rằng huyện lệnh Lý Minh có ý đồ tạo phản, ngài có thể tùy ý xử lý."
Triệu Tử nghiến răng, nhìn lướt qua những người dân đang nhìn ông ta với vẻ thách thức. Ông ta biết rằng nếu cứ khăng khăng làm tới, có lẽ sẽ không có lợi cho mình.
"Được!" Triệu Tử hừ lạnh. "Ta sẽ ở lại. Nhưng nếu ta phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, các ngươi sẽ phải trả giá!"
Nói rồi, Triệu Tử phất tay áo, dẫn đám tùy tùng vào huyện nha, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Minh, chứa đựng sự nghi ngờ và thù địch.
Lý Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh biết rằng thử thách vẫn còn ở phía trước, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Vương Bình đã mang đến một bước ngoặt quan trọng, giúp anh có thêm thời gian để chứng minh sự trong sạch của mình và tiếp tục thực hiện những kế hoạch của mình ở huyện Bình Khang. Anh nhìn về phía Vương Bình với ánh mắt biết ơn, thầm nghĩ về thân phận thật sự của người đàn ông bí ẩn này...