Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ Nhị Thụy và Tiểu Mãn đã bị khói làm cho không thở nổi, vừa nghe lời nhắc nhở, cả hai vội vã úp mặt vào trong khuỷu tay, nhờ có vải ướt lọc bớt khói, cuối cùng họ mới thở lại được.
Bọn họ lảo đảo chạy ra khỏi rừng, cũng thoát khỏi đám khói dày đặc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ ngọn đuốc ở ruộng bậc thang.
Trong đêm tối, ánh sáng nhỏ bé này không chiếu sáng được bao nhiêu nhưng đã đủ để chỉ dẫn phương hướng cho ba người Giang Chi.
Gia gia Tiểu Mãn, nãi nãi Tiểu Mãn, Ny Ny, Xảo Vân, mọi người trong gia đình đều đang lo lắng nhìn về hướng ba người.
Cầm đuốc trên tay, bọn họ không thể nhìn thấy ba người đã chạy ra khỏi rừng, chỉ nhìn thấy khói đen bốc lên từ chân núi cùng với những ánh lửa lấp lóe sau đám khói dày đặc.
Lúc này, bầu trời đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm, giống như là cánh cửa địa ngục đang mở ra, khiến ai nấy đều sợ hãi đến mức gần như sụp đổ.
Điều khiến họ tuyệt vọng hơn cả là lửa đã lan lên, mà những người đi dập lửa vẫn chưa quay về.
"Tiểu Mãn! Nhị Thụy, nương Nhị Thụy!" Hai lão nhân dò dẫm tiến về phía trước.
"Nương, Nhị Thụy!" Xảo Vân vừa khóc vừa gọi.
Ny Ny cũng đã tỉnh dậy, không khóc không quấy, chỉ nắm chặt lấy chăn của cha mình, đôi mắt trong veo long lanh đầy nước.
"Mọi người đứng yên, đừng có chạy lung tung, lửa lên rồi!" Giọng của Giang Chi truyền đến.
Rốt cuộc, Xảo Vân cũng nhìn thấy người nhà từ trong bóng tối chạy trở về, không đợi nàng hỏi han, Giang Chi đã thở hổn hển đẩy nàng nằm xuống đất, rồi quay đầu dặn dò những người khác: "Mau, tất cả nằm xuống đất, dùng quần áo che mặt lại! Nhị Thụy, Tiểu Mãn, các ngươi làm theo lời ta lúc nãy, không còn thời gian nữa rồi!"
Gió núi mang theo bụi khói ào tới, ngay cả việc hít thở cũng làm cổ họng cay xè.
Tiểu Mãn vội kéo Từ Đại Trụ từ trên bao lương thực xuống để hắn trực tiếp nằm trên đất, rồi lại đỡ gia gia, nãi nãi và Ny Ny nằm sấp xuống: "Giang thẩm nói, lát nữa lửa lên, chúng ta phải úp mặt xuống đất như thế này."
Nhị Thụy ôm chặt lấy thê tử mình: "Xảo Vân, đừng sợ, chúng ta đã đốt hết cỏ khô rồi!"
Lúc nãy khi hắn tự tay đốt cỏ còn ngu ngơ không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn ánh sáng của ngọn đuốc trong màn khói đen gần như bị nuốt chửng thành một chấm đỏ nhỏ, hắn sợ hãi, đôi tay đang ôm chặt lấy Xảo Vân run rẩy không ngừng.
Tiếng gió rít thê lương, tiếng cây cối nổ lách tách khi bị lửa thiêu càng lúc càng gần.
Giang Chi nằm úp mặt xuống đất, chôn đầu vào cánh tay, đây chính là biện pháp cứu mạng trong đám cháy.
Khói lửa sẽ lướt qua phía trên cơ thể, càng áp sát mặt đất thì càng an toàn.
Cỏ khô nơi này đã được dọn sạch, nên khi lửa đến gần triền dốc liền dừng lại, chỉ còn những làn khói dày đặc bị gió cuốn thẳng lên cao.
Ngọn lửa chuyển hướng lan sang hai bên triền núi, tiếp tục thiêu đốt những cây cỏ khô mục.
Trong ruộng bậc thang, ở trung tâm của đám khói dày, mọi người chỉ cảm thấy không khí như ngừng lại, một làn hơi nóng bỏng khó chịu quét qua đỉnh đầu.
Đúng lúc này, gia gia Tiểu Mãn vốn đang nằm dưới đất bỗng bật dậy, lao đến ôm chặt lấy hai tôn tử cùng chắt nữ, dùng cơ thể mình chắn cho bọn trẻ khỏi làn hơi nóng.
Người thê tử đã sống với ông nửa đời cũng đồng thời cúi thấp, ôm lấy đôi chân lộ ra ngoài của bọn trẻ.
Hai ông bà chỉ có một suy nghĩ: Dù bản thân có bị thiêu chết, cũng phải bảo vệ bọn trẻ.
Cách đó không xa, Giang Chi vẫn nằm úp mặt bất động, nàng hoàn toàn không chú ý đến những gì xảy ra xung quanh.
Trong đám cháy, thứ gây thương tổn không chỉ có lửa, mà còn có khói dày đặc và hơi nóng có thể làm bỏng phổi, chỉ cần vượt qua được vài giây này, là có thể bình an sống sót.
Tiếng rít quái dị mỗi lúc một gần, hơi nóng ập đến, khi Giang Chi nhắm mắt lại chuẩn bị phó mặc cho số phận, thì cảm thấy người mình trầm xuống. Từ Nhị Thụy dùng cánh tay che chắn cho Giang Chi, còn nghẹn ngào thì thầm: "Nương, chúng ta lẽ ra nên đi, đi cùng thôn trưởng Tiểu Thiên bọn họ."
Giang Chi lúc này không còn hơi sức để nói, hơi nóng làm tóc nàng bay tán loạn, mũi miệng đầy đều là tro bụi.
Thời gian phảng phất như ngưng kết lại, vài giây dài dằng dặc tựa một thế kỷ.
Cuối cùng, hơi nóng cũng thổi qua, gió núi mang đến không khí trong lành.
Trong bóng tối, mỗi cá nhân đều cảm thấy như sống lại lần nữa, thở hổn hển từng ngụm lớn, trong đó xen lẫn những tiếng khóc nghẹn nào.
Có của Ny Ny, có của Xảo Vân, còn có của Tiểu Mãn cùng Nhị Thụy
Giang Chi vẫn nằm úp mặt xuống đất, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nói thật, từ sau khi các trưởng bối lần lượt qua đời, nàng với tư cách người trưởng thành đã sống độc lập hàng chục năm, nàng chưa từng thấy mình cô đơn hay buồn tủi, cuộc sống vẫn trôi qua tự do tự tại.
Chỉ là từ đi vệ sinh không ai đưa giấy, đến gặp thời khắc sống chết lại có người quan tâm bảo vệ, cảm giác khác biệt này quả thực rất lớn.