Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đối với người thanh niên đã gọi mình là "nương" suốt mười mấy ngày qua, Giang Chi vẫn luôn coi hắn như đồng nghiệp trẻ tuổi trong đơn vị ngày trước.

Biết Từ Nhị Thụy là một người con hiếu thảo, nhưng trải nghiệm thực tế lại khác biệt hoàn toàn. Giờ đây, nàng cuối cùng cũng có một chút cảm động lạ thường.

Từ Nhị Thụy dùng một tay che chở cho thê tử, một tay bảo vệ nương, vừa khóc to: "Nương, Xảo Vân! Chúng ta sống rồi! Chúng ta không chết!"

Nãi nãi Tiểu Mãn ôm Ny Ny khóc, gia gia Tiểu Mãn thì cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi đầy mặt.

Ông sống đến từng này tuổi, chưa từng nghe nói gia đình nào có thể thoát chết nguyên vẹn từ trong biển lửa cháy rừng.

Khi lần nữa thắp đuốc lên, mọi người mới nhìn rõ trên người ai nấy đều phủ một lớp tro đen dày. Lúc này vừa khóc lại vừa cười, khuôn mặt ai cũng đầy những vệt đen trắng loang lổ, giống như những diễn viên kịch hóa trang vậy.

Chỉ có Ny Ny được những người lớn bảo vệ kỹ bên dưới là vẫn trắng trẻo sạch sẽ.

Mọi người nhìn nhau khóc khóc lại cười lên.

Thực ra nói mọi người thoát nạn nguyên vẹn cũng không hẳn, tóc của mấy người đều bị cháy xém mất một phần.

Đặc biệt là Tiểu Mãn, Từ Nhị Thụy và Giang Chi, những người luôn đi đốt cỏ, tóc bị cành cây cào bung ra, lại bị lửa đốt lởm chởm, dài ngắn lộn xộn.

Thêm vào đó, quần áo ướt bị dính tro và bùn đất, nhìn chẳng khác nào những kẻ điên.

Giang Chi ho vài tiếng, nhổ ra một ngụm đờm đen đầy bụi, khàn giọng nói: "Xem như đã thoát được trận lửa này, có điều mọi người đừng chạy lung tung, chờ đến sáng rồi tính."

Nghe vậy tất cả đều cất tiếng đáp lời, lửa vẫn còn cháy trên sườn núi không xa, xung quanh vẫn có những tàn lửa bay loé lên, giờ còn chưa phải lúc thả lỏng.

Mọi người lấy lại tinh thần, sau đó liền nhanh chóng đi kiểm tra phòng ốc.

Cháy rừng quả thực không thể xem thường, dù đã thanh lý qua lá khô cỏ khô trong rừng, nhưng lán và nhà bếp lợp bằng vỏ cây cùng cỏ khô của nhà Giang Chi vẫn bị những tàn lửa bay xa bén lửa, ngọn lửa đang bùng lên mạnh mẽ.

May mắn là đến kịp thời, mọi người cùng nhau hành động múc vài gầu nước hắt lên, rồi dỡ hết lớp cỏ khô đang cháy ra khỏi mái, giữ lại được nửa căn nhà.

Mái phòng chính nơi Giang Chi ở được chặn bằng phiến đá, hoàn toàn không hề hấn gì.

Chỉ có gà nhốt trong chuồng xây từ đá là bị dọa cho khiếp vía, thậm chí có một con đã bị đồng bạn giẫm chết.

Xử lý xong bên này, Giang Chi cùng gia gia Tiểu Mãn, Tiểu Mãn và Từ Nhị Thụy vội vã xuống vách núi kiểm tra nhà Tiểu Mãn.

Lúc rời đi, nhà Tiểu Mãn chuẩn bị rất gấp gáp, chỉ xử lý đơn giản lương thực và quần áo. Những thứ không thể mang theo đều được phủ kín bằng bùn đất chuẩn bị dùng để làm giường đất.

Tưởng rằng lán cỏ ở đây cũng đã bén lửa, không ngờ nơi này lại hoàn toàn yên tĩnh, không hề có dấu hiệu cháy qua.

Bởi vì lán cỏ này tựa sát vào vách đá, bình thường vốn mát mẻ ẩm thấp, gió núi lượn qua nơi đây.

Thêm vào đó, cỏ khô xung quanh đã bị ba người đốt sạch từ trước, nên ngọn lửa không lan tới.

Ngoại trừ tro phủ đầy nhà thì hầu như không bị tổn thất gì lớn.

Trên khuôn mặt gia gia Tiểu Mãn lộ rõ niềm vui khó che giấu, người không sao, ngay cả lán cỏ cũng không có việc gì, thật đúng là phúc tinh cao chiếu, điềm lành hiện rõ!

Tận dụng nhà Tiểu Mãn còn nguyên vẹn, mọi người dọn dẹp qua lớp tro bụi rồi nghỉ ngơi tạm tại đây.

Điều khiến mọi người hài lòng nhất chính là dưới vách đá cũng có một mỏ nước, gia gia Tiểu Mãn thường dùng phiến đá đậy kín, giờ mở ra vẫn trong veo, không hề dính bụi tro.

Mấy người nhanh chóng nhóm lửa nấu ăn, cảm giác trở về từ cõi chết thật tuyệt vời!

Nãi nãi Tiểu Mãn lấy bao lương thực từ dưới lớp đất ra, mang số bột mì trắng ít ỏi còn lại của nhà mình ra nấu thành một nồi cháo bột loãng, thêm muối, gia vị còn hào phóng nhỏ vài giọt dầu mè.

Sau trận hỏa hoạn, ai cũng vừa mệt vừa đói, bữa cháo này cả nhà đều ăn rất ngon lành.

Ăn xong, mọi người trải chăn xuống đất nằm nghỉ, xiêu xiêu vẹo vẹo chợp mắt nghỉ ngơi, chỉ qua một lát đã lâm vào ngủ sâu.

Ngoài trời sắp sáng, khói vẫn mịt mù, cả bầu trời đều bị khói lửa bao phủ, có vẻ tối tăm mờ mịt.

Mọi người chỉ chợp mắt một chút đã tỉnh dậy, giờ đã thoát khỏi cháy rừng, nhưng trước mắt còn hai vấn đề cấp bách cần giải quyết.

Thứ nhất là phải làm rõ tình hình trong thôn, đến tột cùng là lưu dân hay loạn quân đã đốt thôn.

Nếu là loạn quân, gia gia Tiểu Mãn đề xuất rằng ban ngày không nên nhóm lửa nấu cơm, cũng không được đi lại ở những nơi dễ bị phát hiện để tránh dẫn tới những binh phỉ kia chú ý.

Nếu chỉ là lưu dân thì vấn đề không lớn, đốt nhà xong bọn họ chắc hẳn sẽ rời đi.

Ngoài ra, còn phải kiểm tra những gia đình khác cũng dọn lên núi xem họ có sống sót qua cháy rừng hay không, còn lương thực không.

Dù điều này hơi có hiềm nghi nhặt nhạnh chỗ tốt, nhưng nếu thực sự có người bị thương tử nạn trong hỏa hoạn, mọi người đều là người họ Từ đồng tông đồng nguyên, vẫn cần giúp thu dọn hài cốt.