Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thứ hai là phải dập tắt những đốm lửa còn sót lại xung quanh, tránh trường hợp tro tàn lại cháy.

Công việc rất nhiều, cần giải quyết từng việc một.

Giang Chi quyết định cùng Từ Nhị Thụy đi kiểm tra tình hình của những gia đình khác trước, nếu có người bị thương thì phải cứu giúp ngay.

Tiểu Mãn và gia gia Tiểu Mãn ở lại quanh nhà để dập lửa, cũng tiện chăm sóc người già và trẻ nhỏ, nếu có chuyện thì lập tức rời đi.

Chỉ là con đường chính xuống núi trước kia đã bị nổ sụp chặn đường, xuống núi không thể đi đường cũ. Nếu đi vòng qua khu vực bị cháy rừng trên núi sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng không an toàn.

Không ngờ gia gia Tiểu Mãn lại đã có phương án dự phòng khi lấp đường núi.

Khi trời còn chưa sáng hẳn, ông dẫn mẫu tử Giang Chi đến một triền dốc đứng, lấy ra một sợi dây thừng có thắt nút.

Gia gia Tiểu Mãn nói: "Nương Nhị Thụy, chỉ cần buộc sợi dây này vào cây, là có thể xuống từ vách đá dốc đứng vòng qua chỗ sạt lở."

Giang Chi nhìn sợi dây, khóe miệng giật giật, đây chẳng khác nào muốn vượt nóc băng tường.

Từ Nhị Thụy cầm dây, lúng túng nói: "Thúc công, cháu đi được, nhưng nương cháu..."

Hắn và Tiểu Thiên từ nhỏ đã theo cha lên núi đốt than, nam nhân leo lên leo xuống không khó, nhưng nương dù hàng ngày giỏi làm việc đồng áng, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, chưa từng đi qua vách đá cheo leo.

"Không sao, chỉ là xuống một sườn núi mà thôi!" Giang Chi nhận lấy dây thừng, buộc một đầu vào gốc cây đã bị cháy, quấn đầu kia quanh eo, rồi nắm dây trượt xuống dốc.

Trong thế giới thực, từ nhỏ nàng đã theo gia gia lên núi hái thuốc, cho nên đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này.

Trên triền dốc có cỏ dại thì còn bám vào chúng leo núi, thậm chí không cần đến dây thừng.

Chỉ là bây giờ ngượng tay, còn phải để ý đến cảm nhận của người khác, nàng cũng không muốn hù dọa người khác.

Mọi người đều biết Giang thị là người thích tác oai tác quái, những việc bị cấm thì càng muốn làm.

Hành động của Giang Chi không khiến gia gia Tiểu Mãn và Từ Nhị Thụy nghi ngờ, chỉ có thể trố mắt nhìn nàng trượt xuống dốc núi.

Triền núi này có độ dốc rất lớn, gần như thẳng đứng, không có dây thì không ai dám đi.

Hiện tại có dây thừng thắt nút, dưới chân lại có chỗ có thể đặt chân, chỉ cần giữ vững tinh thần thì không khó như tưởng tượng.

Hai người xuống dốc an toàn, giấu sợi dây rủ xuống vào khe đá bên cạnh.

Rất nhanh, Giang Chi và Từ Nhị Thụy đã leo lên sườn núi, về tới nhà.

Gia gia Tiểu Mãn không ngờ hai người quay lại nhanh như vậy, hiện tại đường xá khó đi, dù là tay không thì đi từ trong thôn lên núi ít nhất cũng phải mất hơn một canh giờ.

Ngoài ra ông còn nhận ra một vấn đề: "Nương Nhị Thụy, sao sắc mặt hai người không tốt vậy?"

Bên cạnh, Xảo Vân đang xay bột hạt sồi cho cả nhà cũng nhìn qua, thấy bà bà và trượng phu mặt mày tái nhợt, liền hỏi: "Nương, nương lạnh sao?"

Quần áo trên người Giang Chi là bộ mặc từ hôm qua đến giờ, đã bị thấm nước, rồi lại bị lửa sấy khô, thêm bụi đất bám vào, khiến cả bộ áo quần biến thành một lớp vỏ cứng ngắc.

Thấy mọi người xúm lại, Giang Chi mới nói với gia gia Tiểu Mãn: "Chúng ta không vào trong thôn, vừa đến nhà Triệu Lực dưới chân núi, thấy cả nhà họ đã mất tích, cha và thê tử Triệu Lực đều đã chết... Là bị người khác giết! Đám cháy cũng do những người kia gây ra."

Những chi tiết kinh hoàng hơn nàng không dám kể, thật sự rất đáng sợ.

Cướp đồ? Bắt người làm nô bộc? Hay vẫn là giết chết rồi vứt bỏ trong đám cháy?

Kết cục không thể nào biết được, cũng không ai còn tâm trí đi tìm hiểu những người kia đã đi đâu.

Không gian chìm trong yên lặng, yên tĩnh giống như chết, mặt mày ai nấy cũng đều vàng như đất.

Đối với những nông dân quanh năm chỉ biết bùn đất như họ, chuyện giết người, phóng hỏa gần như là việc xa vời không chạm tới trong đời.

Hàm răng của Từ Nhị Thụy va lập cập vào nhau, được nương dặn dò, hắn không dám kể chuyện đám lưu phỉ suýt nữa lên đến núi vào lúc này.

Nhưng có những việc cho dù hắn không nói, người khác vẫn nghĩ đến, gia gia Tiểu Mãn run rẩy đôi môi: "Con đường... Phải chặn kín thêm nữa!"

Vừa dứt lời, Tiểu Mãn và Từ Nhị Thụy lập tức hưởng ứng: "Đúng, bây giờ làm ngay."

Giang Chi còn chưa lên tiếng, nãi nãi Tiểu Mãn đã bị dọa đến mức nói muốn rời đi.

Hiện tại, cháy rừng vẫn chưa tắt, lại còn có lưu phỉ giết người, ở lại đây chỉ có nước chết cháy hoặc bị giết chết.

Nhưng gia gia Tiểu Mãn và Giang Chi đều chung ý kiến: Không đi!

Gia gia Tiểu Mãn dựa vào kinh nghiệm, còn Giang Chi dựa vào suy luận.

Nguyên nhân cháy rừng là gì?

Là vì dưới núi đã hỗn loạn.

Thôn bị đốt, hoặc là do nạn dân, hoặc là do loạn quân.

Hiện tại chỉ biết hai người nhà Triệu Lực bị giết, còn đám người Từ Hữu Tài ở trong thôn không biết tình huống như thế nào, nhưng hơn phân nửa là cũng lành ít dữ nhiều.