Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hơn nữa, Giang Chi nghi ngờ rằng việc trên núi có người ở, nhà Triệu Lực bị hại cũng là chính thôn dân nói ra.

Nếu giờ xuống núi bỏ chạy, với năng lực sinh tồn của hai gia đình, có lẽ sống không qua ba ngày.

Có câu nói rất hay: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Hiện tại cháy rừng vừa qua, không ai nghĩ rằng trên núi vẫn còn có người sống.

Lời của Giang Chi khiến sắc mặt mọi người khá hơn chút, ngay cả nãi nãi Tiểu Mãn cũng không nhắc đến chuyện rời đi nữa.

Gia gia Tiểu Mãn ngậm tẩu trúc đã lâu không còn thuốc, trầm giọng nói: "Nương Nhị Thụy, chúng ta có thể sống sót qua được trận cháy này, mạng này đều do cháu cứu. Sau này nên đi hay ở, cứ theo lời cháu sắp xếp!"

Ông và Giang Chi cho dù sống cùng thôn nhưng ít giao tiếp vì khác biệt nam nữ, chỉ biết rằng Giang thị không phải là phụ nhân hiền lành gì.

Giờ nghĩ lại, cha Nhị Thụy sức khỏe yếu ớt, mọi việc trong nhà ngoài ngõ đều do một người phụ nữ lo liệu, thỉnh thoảng nóng nảy đánh mắng bọn trẻ không hiểu chuyện cũng là bình thường.

Huống chi, mầm bệnh của cha Nhị Thụy cũng là do phiền phức mà mẹ con Tiểu Thiên rước đến, Giang thị có giận cá chém thớt cũng là khó tránh khỏi.

Lần này Tiểu Thiên rời đi, nghe Từ Nhị Thụy nói đứa nhỏ kia đều đã mang theo đồ đạc cần thiết, Giang thị không hề cắt xén gì, điều này chứng tỏ có những lời đồn không đáng tin.

Xem xét khoảng thời gian qua, Giang thị xử lý mọi việc quyết đoán, có trình tự, làm việc rất đáng tin cậy.

Điều đáng sợ nhất trong thời buổi loạn lạc là không có người lãnh đạo, mạnh ai nấy làm, không đoàn kết.

Gia gia Tiểu Mãn nhìn gia đình mình toàn người già yếu bệnh tật, lại nhìn Tiểu Mãn còn vẫn chưa đủ sức cáng đáng việc lớn, ông hiểu rằng, trong nhóm người mình, chỉ có Giang thị mới có thể làm người dẫn đầu.

Hôm nay, ông quyết định sớm nói rõ điều này.

Đối với quyết định của gia gia Tiểu Mãn, Giang Chi không quá ngạc nhiên, ý nàng cũng là như vậy.

Muốn sống sót thì mấu chốt là cần đoàn kết nhất trí, không được tự làm hao tổn nội bộ, trong lúc nguy cấp, nàng cũng không cần giả vờ giả vịt khước từ.

Nhưng nói giao phó tính mạng thì có phần quá nặng nề, Giang Chi chưa giác ngộ đến mức độ sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tính mạng người khác.

Nếu là trong điều kiện bảo toàn tính mạng mình mà vẫn có thể giúp đỡ được, nàng sẽ làm.

Vì vậy, Giang Chi gật đầu: "Trường Canh bá, sau này chúng ta vẫn nên hỗ trợ lẫn nhau đi! Kiến thức của cháu nông cạn, có một số việc mong bá chỉ dạy nhiều hơn!"

Nếu đã quyết định tiếp tục ẩn náu trên núi, theo ý kiến của Giang Chi thì con đường xuống núi không nên động chạm thêm nữa.

Những dấu vết nàng để lại hôm nay, hy vọng sẽ không bị phát hiện.

Cứ để lớp tro bụi từ vụ cháy rừng phủ kín mọi thứ, làm người ta lầm tưởng trên núi không còn người sống.

Gia gia Tiểu Mãn liên tục gật đầu: "Vẫn là cháu nói đúng, ta già rồi hồ đồ chỉ nghĩ tới chuyện đắp thêm đất, thiếu chút nữa thì hỏng việc ."

Nếu giờ đắp thêm đất mới, chẳng khác nào công khai báo cho đám lưu phỉ rằng gần đây trên núi có người hoạt động.

Sau khi tâm trạng đã ổn định lại, Giang Chi đưa con gà bị giẫm chết cho nãi nãi Tiểu Mãn, nhờ bà nấu một bữa thật ngon cho mọi người.

Một bữa ăn hết cả con gà, nếu là trước đây thì chỉ nghĩ thôi cũng không dám, thường thì người ta sẽ muối gà ăn dần mười ngày nửa tháng.

Nhưng giờ đây tai họa xảy ra liên tiếp, ăn xong bữa này cũng chưa biết còn có bữa sau hay không.

Nãi nãi Tiểu Mãn cũng không nỡ tiết kiệm ăn uống, bữa trước vừa ăn cháo bột mì, bữa này đã là gà hầm với rau khô.

Dù nói là ban ngày không nên đốt lửa nấu ăn, nhưng hiện giờ khắp nơi khói lửa mịt mù, không lo lắng bị người dưới núi phát hiện.

Hai gia đình ăn uống no nê, ngay cả Từ Đại Trụ cũng uống được một bát lớn canh gà thơm ngon béo ngậy.

Giang Chi vừa gặm xương gà vừa cảm thán, gà nuôi từ nước suối và thức ăn tự nhiên đúng là ngon hơn hẳn, thịt mềm ngọt. Sau này phải nuôi đầy gà trên núi để ngày nào cũng được ăn gà.

Ăn xong, nàng dẫn nhi tử và nhi tức về nhà, ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Lúc này, mấy con gà mái còn sống sót trong chuồng đá đang giãy cánh phành phạch, như muốn nhắc nhở chủ nhân về sự tồn tại của chúng.

Ai da! Chúng đã đói gần cả ngày trời rồi, không bị cháy chết, không bị giẫm chết, giờ lại sắp bị chết đói.

Xảo Vân rất đau lòng, những con gà này bình thường do nàng chăm sóc, thấy vậy liền vội mở cửa chuồng.

Những con gà hoảng loạn ngày hôm qua, chỉ sau một ngày đã quên sạch nỗi sợ hãi, chúng vỗ cánh bay vào rừng bên cạnh, đầu trước uống mấy ngụm nước suối, sau đó tràn đầy hăng hái bới đất cháy tìm thức ăn.

Những hạt sồi bị cháy đen là món khoái khẩu của chúng, mỏ nhọn cạy vỏ, nhắm ngay phần thịt quả bên trong mà ăn, vừa ăn vừa "cục ta cục tác" kêu vài tiếng phấn khích.