Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ chỗ phu tử trở về, Tô Tòng Lễ bèn bảo mấy học trò ở khách điếm chờ tin.
Ba ngày sau khi thi xong vòng đầu, kết quả cuối cùng cũng được công bố.
Trong năm học trò đi cùng, ngoài một kẻ cẩu thả, thi xong đã biết mình làm sai, thì mấy người còn lại tâm trạng đều không tệ.
Thi xong, bọn họ cũng đã cho Tô Tòng Lễ biết nội dung đề thi và đáp án của mình, lại thêm nhiều câu hỏi thuộc dạng chép thuộc lòng điền vào chỗ trống, nên thực ra có đỗ hay không, sĩ tử thi xong trong lòng đều tự biết.
Khi nhìn thấy bảng danh sách dán bên ngoài huyện nha, quả nhiên, ngoài tên học trò cẩu thả kia, bốn người còn lại đều đã đỗ.
Sau khi chúc mừng những học trò đã đỗ, kẻ duy nhất không đỗ lủi thủi quay về khách điếm.
Lần này hắn thi không đỗ, chẳng trách ai cả, chỉ trách bản thân thấy đề thi đều biết làm nên có chút đắc ý quên mình, thành ra cẩu thả.
Tô Tòng Lễ ra hiệu cho Tô lão tam, ông gật đầu, đi theo tên học trò không đỗ kia.
Mấy người còn lại đỗ, lúc nãy có học trò thi hỏng ở đó nên không thể hiện sự phấn khích, bây giờ người kia đã đi rồi, bọn họ không nhịn được mà nhảy cẫng lên cười reo.
Cười xong, họ cung kính hành lễ với Tô Tòng Lễ.
Bốn người bọn họ đều biết, nếu không có Tô Tòng Lễ, cuộc đời của họ sẽ hoàn toàn không như thế này.
Tô Tòng Lễ phất tay, nói: “Vui mừng một chút là được rồi, kỳ thi huyện còn bốn vòng nữa, ta hy vọng các ngươi đều sẽ đi thi.”
Bốn học trò vội vàng đồng ý.
Sau khi thi xong mấy vòng còn lại, các học trò của Tô Tòng Lễ, ngoại trừ người bị loại từ vòng đầu, những người còn lại đều có tên trên bảng.
Có thể thấy rõ, bọn họ đều có thể tiếp tục tham gia kỳ thi phủ được tổ chức ở phủ thành.
Thi xong, Tô Tòng Lễ và Tô lão tam dẫn các sĩ tử đang phấn khởi về nhà, còn tên học trò không đỗ kia, sau khi có kết quả vòng đầu đã cùng các sĩ tử thi hỏng khác trở về trước.
Khi nhóm người Tô Tòng Lễ về đến thôn, cả thôn náo nhiệt như thể đón Tết.
Con em trong thôn đi theo Tô Tòng Lễ đã có tiền đồ, tham gia thêm một kỳ thi phủ nữa, có lẽ sẽ đỗ Đồng sinh, cha mẹ bọn họ vui mừng đến nỗi không biết phải diễn tả sự phấn khích của mình thế nào.
Mới nửa năm, con trai nhà mình sắp thoát khỏi cảnh nông dân rồi, sao có thể không vui cho được?
Tiễn các bậc cha mẹ của học sinh đến tặng quà, lại khuyên lui những bậc cha mẹ và học sinh nghe tin tỷ lệ đỗ cao của học trò Tô Tòng Lễ mà đến bái sư, Tô Tòng Lễ mới có thể nằm dài trên ghế nghỉ ngơi.
Chuyến đi thi này thực sự làm hắn mệt lử.
Ở thời hiện đại, hắn thi cử bao nhiêu năm, nhiều nhất cũng chỉ là trường thi không đặt tại trường mình, phải bắt xe đến nơi khác thi.
Ai như thời cổ đại, thi cử lại phiền phức đến thế, hắn đến quầng thâm mắt cũng có rồi, cần nghỉ ngơi gấp!
Tô Tòng Lễ không biết rằng, kể từ khi việc dạy học của hắn nổi danh, có người ở nhà tức giận đến độ đập vỡ không ít đồ đạc.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn lại bắt đầu chương trình dạy học khắc nghiệt cho các học trò.
Tháng Tư sẽ bắt đầu kỳ thi phủ, đây là thời khắc quan trọng để mấy học trò đã vượt qua kỳ thi huyện có thể giành được danh ngạch Đồng sinh hay không, sao có thể lơ là được?
Cũng không phải Tô Tòng Lễ đặc biệt coi trọng danh tiếng mà thay đổi tính nết, từ một kẻ học kém biến thành một phu tử nghiêm khắc và có trách nhiệm, chủ yếu là, nếu tự mình học, hắn đọc không nổi mấy trang sách, nhưng thông qua việc dạy cho học trò, bây giờ hắn đã vô cùng thành thạo những kiến thức mà một tú tài cần nắm vững trong ký ức.
Hắn và các học trò cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Điều đáng nói là, kể từ khi các học trò thi xong và có kết quả, Khúc học tử đã đến để học hỏi kinh nghiệm.
Khúc học tử lớn hơn Tô Tòng Lễ vài tuổi, năm nào cũng đi thi nhưng vẫn chỉ là Đồng sinh, hắn không muốn sau này cứ mãi làm một lão Đồng sinh, nghe thật khó coi.
Bạn thân của mình đã có thể trong thời gian cực ngắn dạy dỗ ra những thí sinh có thể tham gia khoa cử và thi đỗ, chắc chắn phải có phương pháp đáng để tham khảo.
Đối mặt với câu hỏi của Khúc học tử, Tô Tòng Lễ để hắn trải nghiệm việc học tập thường ngày của các học trò trong học đường.
Khúc học tử, cũng là một kẻ học kém, sợ hãi chuồn mất.
Cái gì mà Đồng sinh cũng tốt lắm, hắn vẫn nên tự mình nỗ lực thì hơn!
Nào ngờ sáng sớm hôm sau, Khúc học tử vừa trốn đi đã bị cha mình mang theo lễ vật đưa đến tận cửa.
Tô Tòng Lễ dành cho Khúc học tử mười hai phần đồng cảm, sau đó, ôm một chồng sách vở tài liệu giao cho Khúc học tử đang ngơ ngác.
Khúc học tử không giống hắn.
Hắn có ký ức của một kẻ tài học, những kiến thức đó đều đã học vào trong đầu rồi, chỉ là nếu không học lại một lần thì không thể vận dụng linh hoạt được.
Thêm vào đó, hắn còn có thể nhớ được các đề thi trong tương lai và những đáp án của bậc tài học, nên về phương diện khoa cử, hắn không lo lắng.
Khúc học tử nếu không tự ép mình một chút, thì tương lai có lẽ sẽ thật sự trở thành một lão Đồng sinh.
Trong quá trình học tập vừa đau khổ vừa vui vẻ của mọi người, thời gian lặng lẽ trôi đi.
Thoắt một cái, đã đến lúc thi phủ.
Lần này là Khúc học tử đánh xe ngựa của nhà mình, cùng Tô Tòng Lễ và bốn học trò đi thi.
Vừa hay nhà Khúc học tử có một tiểu viện ở phủ thành, cả nhóm liền ở lại trong viện nhà Khúc học tử.
Phủ thành phồn hoa hơn trấn Đàm Tây và huyện Vân Trung rất nhiều, nhìn một lượt, các cửa hàng san sát, có tửu lầu, trà quán, cũng có đủ loại tiệm thêu, tiệm bạc, vô cùng náo nhiệt.
Tất nhiên, những người có tâm trạng thong thả dạo phố vẫn là những người có tiền có thời gian.
Dân chúng bình thường dù ở triều đại nào cũng đều phải bôn ba vì cuộc sống ấm no.