Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tô Tòng Lễ, người phải dậy từ lúc trời chưa sáng, đã rơi nước mắt hối hận.
Sau khi rửa mặt, cầm theo thân bằng, liếc nhìn Tô lão tam đang chuẩn bị ngủ lại một giấc với vẻ hâm mộ, Tô Tòng Lễ điều chỉnh lại vẻ mặt rồi mới mở cửa.
Các học trò lần đầu tham gia khoa cử, không thể để bọn họ vừa sợ hãi vừa căng thẳng được.
“Phu tử.” Năm học trò thấy Tô Tòng Lễ mở cửa, vội vàng hành lễ.
Tô Tòng Lễ gật đầu, nhìn ra ngoài cánh cửa lớn đã mở của khách điếm, nói: “Đúng là sớm thật.”
Các học trò: “...”
Kỳ thi được tổ chức bên trong huyện nha, khi đến ngoài trường thi, trời vẫn còn tối om, không thấy một bóng người.
Các học trò của Tô Tòng Lễ lúc này vừa xấu hổ vừa sợ hãi, bọn họ dường như đã đến quá sớm rồi.
Trời tháng Hai vẫn còn rất lạnh, mấy người đến sớm đợi một lúc thì không nhịn được phải bắt đầu giậm chân đi lại tại chỗ.
Đợi một lúc lâu, bên ngoài trường thi mới có những sĩ tử dậy sớm khác đến.
Mọi người lặng lẽ xếp hàng, cũng không mấy ai có tâm trạng nói chuyện.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài trường thi đã xếp thành một hàng dài.
Lúc này, quan sai phụ trách kiểm tra cũng đã vào vị trí.
Những sĩ tử xách theo giỏ thi, bên trong đựng bút mực, giấy, nghiên và một ít đồ ăn, bắt đầu theo sự chỉ huy của quan sai, lần lượt tiến lên để được kiểm tra.
Kỳ thi huyện có tất cả năm vòng, mỗi ngày thi một vòng, sáng vào trường thi, nếu làm bài nhanh thì trưa đã có thể ra về, nên ai nấy đều không mang nhiều đồ ăn.
Trong lúc chờ đợi, năm học trò của Tô Tòng Lễ bị ảnh hưởng bởi lời dặn trước kỳ thi của hắn, nên cứ căng thẳng nhìn chằm chằm vào giỏ thi trong tay, chỉ sợ có vật gì đó không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện bên trong.
Ngay cả khi có sĩ tử khác muốn đến bắt chuyện làm quen, bọn họ cũng lo lắng né tránh.
Thấy mấy người không có vẻ gì là muốn nói chuyện, sĩ tử kia biết ý bèn mỉm cười rời đi.
Ở một nơi mà nhóm người Tô Tòng Lễ không nhìn thấy, sĩ tử vừa muốn bắt chuyện với học trò của hắn lúc này lại chẳng hề xếp hàng chờ thi, lại đi đến một khách điếm cách đó không xa.
“...Ta không thể bỏ đồ vào giỏ thi của bọn chúng được.”
Sĩ tử đó nói với một bóng người đang quay lưng về phía mình.
Người quay lưng kia tức giận nói: “Đồ vô dụng, việc đơn giản như vậy cũng làm không xong!”
Sĩ tử vội nói: “Việc này cũng không thể trách ta, mấy sĩ tử kia đề phòng quá kỹ, ta ngay cả đến gần bọn chúng cũng không được, làm sao bỏ đồ vào được?”
Người kia im lặng một lát, biết rằng có lẽ Tô Tòng Lễ đã dặn học trò của mình phải đề phòng, bèn phất tay nói: “Thôi bỏ đi, việc này cũng không trách ngươi, ta đưa thù lao lần này cho ngươi, nhớ giữ mồm giữ miệng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì tự mình phải nhớ kỹ.”
Tình hình vừa rồi, hắn ở bên này cũng đã nhìn thấy, biết rằng không thể trách sĩ tử giúp việc này được.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật.” Sĩ tử nói.
Tô Tòng Lễ vẫn chưa biết rằng, lời nhắc nhở trước kỳ thi của hắn đã giúp hắn và các học trò thoát được một kiếp nạn, và sau này, khi những học trò này có người tiếp tục con đường khoa cử, lòng đề phòng của họ cũng vô cùng mạnh mẽ, tránh được không ít âm mưu hãm hại.
...
Huyện Vân Trung nằm ở nơi hẻo lánh, việc học hành không mấy thịnh hành.
Tô Tòng Lễ đưa mắt nhìn, hàng sĩ tử dài dằng dặc cũng chỉ chừng hai ba trăm người, còn không đông bằng học sinh một khối của trường hắn ngày trước.
Các tú tài làm người bảo đảm vào cổng trước, Tô Tòng Lễ cũng đi vào cùng mọi người.
Là một tài tử có học vấn uyên thâm trong huyện thành, có khá nhiều người quen biết Tô Tòng Lễ, mọi người khách sáo chào hỏi nhau xong bèn đứng một bên chờ đợi.
Cánh cổng để vào thi được gọi là “Long Môn”.
Sau khi quan sai nhận phiếu báo danh, trải qua việc soát người và kiểm tra giỏ thi, quan sai sẽ cho sĩ tử vào từ “Long Môn”.
Tiếp đó, tú tài đứng ra bảo đảm cho sĩ tử, rồi sĩ tử có thể tìm chỗ để bắt đầu thi.
Năm học trò của Tô Tòng Lễ đến sớm nhất nên được kiểm tra đầu tiên.
Sau khi kiểm tra xong và xướng tên người bảo đảm, Tô Tòng Lễ và một số tú tài khác nói vài câu với tri huyện rồi lần lượt cáo từ.
Người chủ trì kỳ thi huyện là tri huyện, có chủ bộ và giáo dụ đi cùng.
Sau khi dâng hương lên bài vị Khổng Tử, giáo dụ lớn tiếng tuyên bố kỳ thi bắt đầu.
Kỳ thi huyện thời xưa đều có năm vòng, vòng đầu tiên là quan trọng nhất.
Vòng đầu tiên thi văn bát cổ với đề tài lấy từ Tứ Thư, và một bài thơ ngũ ngôn lục vận.
Những người đỗ vòng đầu có thể lựa chọn không tham gia bốn vòng sau.
Vòng thứ hai thi một bài văn tứ thư theo thể phú, các nội dung trong Kinh Lễ, Hiếu Kinh và chép thuộc lòng Thánh Dụ Quảng Huấn.
Vòng thứ ba thi một bài văn về Ngũ Kinh.
Vòng thứ tư và thứ năm vẫn là văn bát cổ, kiểm tra sự hiểu biết về Tứ Thư Ngũ Kinh.
Kỳ thi Đồng sinh thực ra khá đơn giản, chỉ cần đọc và thuộc lòng những sách vỡ lòng cùng Tứ Thư Ngũ Kinh thì việc thi đỗ hoàn toàn không thành vấn đề.
Quả nhiên, sau khi năm học trò của Tô Tòng Lễ nhìn thấy đề thi thì không còn sợ hãi nữa, người cũng tự tin hơn, cảm thấy chỉ cần viết cẩn thận thì chắc chắn có thể hoàn thành bài thi một cách tốt đẹp.
Những đề thi này so với những đề mà Tô Tòng Lễ ra cho bọn họ thì dễ hơn rất nhiều.
Thi xong vòng đầu, Tô Tòng Lễ đón mấy học trò trông như bị rút cạn sức lực của mình về thẳng khách điếm.
Sau khi mấy học trò này ăn xong, hắn bèn bảo họ đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước.
Vòng thứ hai phải đợi có kết quả vòng đầu mới bắt đầu, nhưng nhóm người Tô Tòng Lễ cũng không về nhà, vẫn ở lại huyện thành chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi, Tô Tòng Lễ còn đến thăm phu tử ngày trước của mình.
Sau khi nghe những lời dạy bảo ân cần của phu tử, Tô Tòng Lễ vã mồ hôi vội vàng cáo từ.
Vị phu tử này đúng là một người lắm lời, hễ nói là không có điểm dừng.
Hắn vốn rất tôn sư trọng đạo, nhưng bụng đói rồi, phải cúng tế ngũ tạng miếu thôi!