Bắt Lấy Ma Tu Kia (Dịch)

Chương 29. Tiểu Sư Cô Chiến Đấu (Nội)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giờ Thìn đã điểm.

Màn hình chữ lớn rung động mạnh mẽ, cuối cùng bắt đầu biến hóa.

Một con số khổng lồ dần dần hiện ra:

Hai mươi chín.

Con số này mang ý nghĩa gì?

Bạch Dương bọn hắn cùng những người khác không hiểu rõ.

Chưa kịp hỏi, dưới con số hai mươi chín, một hàng chữ hiện ra:

[Tổng số người vẫn lạc].

- Hít!

Trưởng lão các tông môn dưới đài đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Mới chỉ là sáng sớm của ngày đầu tiên, cuộc chiến vừa bắt đầu mà đã có hai mươi chín người vẫn lạc. Từ giờ Dần đến giờ Thìn, chỉ vỏn vẹn hai canh giờ.

Giờ Dần, trời còn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Phải đến giờ Mão mới có chút ánh sáng.

Nghĩa là gì? Trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, Tử Dương Sơn đã xảy ra nhiều cuộc chiến khốc liệt đến vậy? Đã có hai mươi chín đệ tử các tông môn vẫn lạc.

Những người này là ai? Thuộc tông môn nào? Mới bắt đầu đã tử vong, thật quá xui xẻo.

Nhìn thấy con số này, lòng Tiêu Thu Vũ và Phạm Chính bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Lão thiên gia, xin đừng để Tiểu Xuyên và Nhị Thập Tứ có chuyện gì.

Bạch Dương lẩm bẩm: Phù hộ cho đệ tử tông môn ta, ta nguyện mỗi ngày dâng lên trời ba nén hương.

Màn hình chữ lớn tiếp tục biến hóa, danh sách 29 đệ tử vẫn lạc hiện lên.

Các trưởng lão chăm chú nhìn vào từng dòng chữ:

- Bình Viễn Tông Mã Tư Viễn, Khai Mạch cảnh tam trọng.

- Bình Viễn Tông Hạ Minh, Khai Mạch cảnh ngũ trọng.

- Hạc Tường Tông Ngô Mộng Lan, Khai Mạch cảnh tứ trọng.

- Vân Khê Tông Mạnh Hồng Trần, Khai Mạch cảnh tam trọng.

- Nhạn Sơn Tông Hồ Kiên Cường, Khai Mạch cảnh ngũ trọng.

- ......

Mắt Bạch Dương bọn hắn dán chặt vào màn hình lớn, theo dõi từng dòng chữ hiện lên. Cuối cùng, danh sách 29 người vẫn lạc cũng hoàn thành.

Trong danh sách không có tên Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ.

Mọi người nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thượng thiên phù hộ, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ vẫn còn sống, xem ra bọn hắn ẩn giấu rẫt kỹ. Hy vọng các ngươi sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ thời gian đào địa đạo sâu hơn.

Bạch Dương đưa tay về phía Tiêu Thu Vũ:

- Cho ta mượn cái lư hương.

Tiêu Thu Vũ hơi ngạc nhiên:

- Đại sư huynh, ta chỉ có lò luyện đan thôi, đâu có lư hương nào đâu?

- Lò luyện đan? Lò luyện đan cũng được.

Tiêu Thu Vũ không hiểu đại sư huynh muốn làm gì, nhưng vẫn lấy ra một cái đan lô ba chân từ nhẫn trữ vật.

Cái đan lô này không lớn, đường kính khoảng hai thước rưỡi.

Bạch Dương đặt đan lô trước mặt, lấy một túi gạo từ chiếc nhẫn ra đổ vào, sau đó lại lấy ba nén hương cắm vào trong lò đan.

Hắn vận chuyển công pháp, một ngọn tam sắc hỏa diễm xuất hiện trên trên lòng bàn tay. Hỏa diễm này trông rất thần thánh, nhưng thực ra chỉ để đốt hương mà thôi.

Hương cháy, khói xanh bay lên.

Thấy cảnh này, Tiêu Thu Vũ càng thêm nghi ngờ.

- Đại sư huynh, ngươi đã chuẩn bị cả hương rồi mà còn không có lư hương à?

Bạch Dương thản nhiên đáp:

- Làm sao, ta không được quên sao?

Đương nhiên là có thể, ai bảo ngươi là đại sư huynh.

Trưởng lão các tông môn khác khi thấy cảnh này thì đều khinh bỉ: Nếu cúng hương mà có tác dụng thì còn cần tu luyện làm gì? Mỗi ngày các đệ tử cứ thi xem ai cúng nhiều hương hơn là được.

Thật là vô tri.

Nhưng ngược lại, bọn hắn cũng hiểu được, với một tông môn chỉ có hai người như thế này, việc dâng hương cho lão thiên cũng là điều dễ hiểu.

Khi kết quả cuối cùng được công bố, một trưởng lão Nhạn Sơn Tông đứng bật dậy.

- Sao có thể? Cường Nhi của ta, Khai Mạch cảnh ngũ trọng, lại chết rồi sao?

Hóa ra trong số hai mươi chín đệ tử tử vong, có một đệ tử của tông môn này, hơn nữa còn là đệ tử của hắn. Hắn đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào đệ tử này.

- Không phải a, lúc gần đi ta còn dặn Cường Nhi phải cẩn thận, sao hắn lại chết một cách dễ dàng như vậy, ngay cả Cửu Thiên Lâu rác rưởi cũng còn không chết.

Trưởng lão này quá kích động nên đã nói lớn tiếng.

Một trưởng lão khác của Nhạn Sơn Tông vội vàng kéo tay áo hắn, nhắc nhở hắn chú ý.

Nhưng đã quá muộn.

Một nắm bùn bay tới, "bốp" một tiếng nện vào người hắn.

Thật mất mặt, một cao thủ Khải Linh cảnh lại bị ném bùn trúng.

Nhậm Thúy Nhi đứng cách đó không xa, một tay chống nạnh, một tay vẫn còn dính bùn, không cần hỏi cũng biết đám bùn kia là kiệt tác của nàng:

- Ngươi nói ai là rác rưởi hả? Muốn chết à!

Trưởng lão kia mới nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói ra rồi thì làm sao lấy lại được? Dù sao đệ tử của hắn đã chết, hắn cũng đang rất tức giận.

Hắn nhìn quanh Nhạn Sơn Tông, tổng cộng năm người, tu vi cao nhất là Khải Linh cảnh tứ trọng, thấp nhất là nhất trọng, còn bản thân hắn cũng chỉ là Khải Linh cảnh tam trọng.

Còn bên kia, Cửu Thiên Lâu chỉ có bốn người, một người tứ trọng, một người tam trọng, hai người nhất trọng. Dù sao thì, về số lượng và tu vi, phe hắn cũng có ưu thế hơn nhiều.

Hắn tự tin đứng lên, hừ lạnh nói:

- Làm sao? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Đường đường một cái tông môn mà đệ tử cao nhất chỉ có Khải Linh cảnh tam trọng, không phải là rác rưởi thì là gì?

Lần này, không chỉ Nhậm Thúy Nhi, mà cả Bạch Dương, Tiêu Thu Vũ, Phạm Chính đều đứng dậy, cùng nhau nhìn chằm chằm về phía Nhạn Sơn Tông.

Các trưởng lão Nhạn Sơn Tông cũng không chịu nhường nhịn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng tông môn sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, bọn hắn cũng đứng lên, không hề tỏ ra sợ hãi.

Trưởng lão những tông môn khác chỉ đứng xem như những cuộc vui, không hề can thiệp. Bọn hắn chỉ muốn xem náo nhiệt, xung quanh bàn tán xôn xao.

Nhậm Thúy Nhi cười lạnh nói:

- Không cần phải làm lớn chuyện như vậy. Nào, ngươi là Khải Linh cảnh tam trọng, ta cũng vậy. Chúng ta không cần ai xen vào, chỉ cần hai ta giao thủ vài chiêu là đủ.

- Hừ, ta chỉ sợ đánh ngươi khóc.

- Nói nhiều vô ích!

Nhậm Thúy Nhi bước ra khỏi đám người. Bạch Dương, Tiêu Thu Vũ, Phạm Chính nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản.

Nhưng cảnh tượng này lại khiến các tông môn khác khinh bỉ.

Một tông môn mà lại để một nữ nhân ra mặt giao đấu với tông môn khác, thật là mất mặt. Chắc chắn sau này sẽ không ai muốn làm bạn với một tông môn như vậy.

Trong nháy mắt, không khí trở nên căng thẳng.

Nhậm Thúy Nhi một thân váy đỏ, đứng đối diện với trưởng lão Khải Linh cảnh tam trọng của Nhạn Sơn Tông. Dù tuổi còn trẻ, nhưng khí thế của nàng không hề thua kém.

- Mời.

Hai người cùng vận công.

Khải Linh cảnh, đó là cảnh giới mà tu sĩ đã có thể câu thông thiên địa tinh thần, huyễn hóa linh thể bên trong thể nội.

Mỗi người sẽ có một loại linh thể khác nhau, linh thể này sẽ phản ánh chiến lực của người tu luyện.

Những người xung quanh đều tập trung quan sát, muốn xem linh thể của hai người là gì.

Rồi một màn khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện. Sau lưng trưởng lão Nhạn Sơn Tông, một đầu cự mãng xuất hiện. Đầu cự mãng này có bảy cái đầu, mỗi cái đầu đều phun ra lưỡi đỏ tươi.

- Cự mãng! Linh thể của hắn hóa ra là một đầu cự mãng!

Lời người xung quanh còn chưa dứt, tại điểm cách đầu cự mãng bảy tấc, sáu cái đầu lâu y hệt nhau bỗng nhiên mọc ra. Mỗi cái đầu lâu đều há to miệng, lưỡi rắn đỏ tươi thè dài ra.

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều kinh hãi.

Một đầu cự mãng thì không có gì lợi hại. Tất cả mọi người ở đây đều có lá bài tẩy của mình. Nhưng bảy đầu cự mãng thì hoàn toàn khác, cũng có chút dọa người.

Khải Linh cảnh linh thể mặc dù chưa thể tách rời khỏi cơ thể tu sĩ để độc lập chiến đấu, nhưng nó có thể truyền một phần lực lượng của mình cho tu sĩ, tùy thuộc vào tu vi của người tu luyện.

Lúc này, đám đông xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Nhậm Thúy Nhi, muốn xem nữ tử mặc váy đỏ này sẽ đối phó ra sao.