Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dù sao thì, nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, nếu Liễu Như Yên thật sự xảy ra chuyện gì, mặt mũi Liễu gia biết giấu vào đâu? Lão quay về cũng không thể thoát khỏi trách phạt!

Thế nhưng lão lại không dám ra tay ép lui Ninh Bắc, bởi vì Ninh Bắc đã thể hiện ra thực lực và thiên phú cực kỳ cường đại, nếu thật sự làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc của Ninh Bắc, Trấn Yêu vương tuyệt đối sẽ không tha cho lão và Liễu gia!

Cho nên, lão chỉ có thể cúi đầu nhận sai, hy vọng Ninh Bắc có thể chừa chút thể diện, đừng làm tới cùng.

Ánh mắt Ninh Bắc khẽ lóe, đưa tay vỗ vỗ lên mặt lão giả này, cười híp mắt nói:

"Dễ nói, dễ nói, bản công tử cũng biết chừng mực mà."

Khuôn mặt của Ngũ trưởng lão bị vỗ tới vỗ lui, hành động trêu đùa đầy khiêu khích và nhục nhã như vậy, thật sự rất khó không khiến lão tức giận trong lòng. Nhưng thế cục ép người, lão chỉ có thể gượng cười phụ họa:

"Ninh công tử quả nhiên là người biết lý lẽ."

"Vậy thế này đi, ta không động vào nàng, nhưng nàng nhất định phải phối hợp đọc ra những lời trên tờ giấy này. Chỉ cần đọc xong, chuyện này coi như chấm dứt."

Ninh Bắc dường như đã có chuẩn bị từ trước, lấy ra một tờ giấy mỏng đã sớm viết sẵn, bước tới bên cạnh Liễu Như Yên, giơ trước mặt nàng, cười lạnh nói:

"Đọc cho ta nghe!"

"Ngươi!"

Liễu Như Yên nhìn hàng chữ trên giấy, khuôn mặt xinh đẹp giật giật mấy lần, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Bắc, hàm răng ngà nghiến chặt.

Đối với nàng mà nói, đây chính là sỉ nhục nhân cách trần trụi!

Ngũ trưởng lão nhìn nội dung trên tờ giấy, sắc mặt càng thêm khó coi, nếu thật sự phải đọc to hàng chữ này ngay giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt đại tiểu thư nhà mình, cũng chính là tát vào mặt Liễu gia!

Đột nhiên, lão như chợt nghĩ ra điều gì, trong mắt thoáng hiện tia tinh quang, phất tay thi triển ra một tầng quang tráo màu đất vàng, bao phủ ba người vào bên trong.

Trong nháy mắt.

Bên ngoài không còn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cũng không nghe được âm thanh phát ra bên trong.

Ngũ trưởng lão dày mặt nói:

"Ninh công tử, ngươi chỉ nói là đọc ra thôi, lão phu làm như vậy chắc không có vấn đề gì chứ?"

Trong lòng Liễu Như Yên không khỏi vui mừng, lập tức nhìn Ngũ trưởng lão bằng ánh mắt cảm kích, như vậy thì những gì nàng đọc ra chỉ có ba người bọn họ biết mà thôi.

Ninh Bắc hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, cười híp mắt nói:

"Không thành vấn đề, ta không để ý."

Liễu Như Yên hít sâu một hơi, cố ý đè thấp giọng xuống, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:

"Ta, Liễu Như Yên, là một con tiện nhân trắc nết, ai ta cũng sẵn sàng cho làm miễn phí…"

Dứt lời, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác nhục nhã tới đỉnh điểm, đôi mắt đẹp hung hăng trừng về phía Ninh Bắc, giận dữ quát:

"Ta đã nói xong rồi! Bây giờ có thể đi được chưa?"

"Tất nhiên là có thể."

Ninh Bắc cười tủm tỉm đầy thâm ý.

Há há há há, nữ nhân này cuối cùng cũng cắn câu rồi!

Ngay lúc này.

...

Bên ngoài, đám người ai nấy đều mang vẻ mặt khó chịu, trong lòng như có kiến bò, vô cùng sốt ruột muốn biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì. Quang tráo hoàn toàn che mất tầm mắt khiến bọn họ sốt ruột đến mức gãi đầu bứt tai.

“Các ngươi nói xem, trên tờ giấy kia rốt cuộc viết cái gì vậy?”

“Ài, ai mà biết được!”

“Đáng giận! Chúng ta chẳng nghe được gì cả! Ngay cả tư cách liếc mắt nhìn một cái cũng không có!”

Rất nhiều người cảm thấy trong lòng như bị móng vuốt mèo cào ngứa ngáy, nóng lòng muốn biết được bí ẩn bên trong.

Bất chợt.

Quang tráo tiêu tán, lộ ra hai nam một nữ.

Sắc mặt Ngũ trưởng lão âm trầm, lạnh lùng nói:

“Ninh công tử, cáo từ!”

Trước khi rời đi, lão vì cẩn trọng, còn tiện tay đoạt lấy tờ giấy kia, đốt sạch thành tro bụi, mục đích chính là không muốn để Ninh Bắc lấy cớ sinh sự.

Sau đó, Ngũ trưởng lão dứt khoát dẫn theo Liễu Như Yên rời đi, không muốn ở lại dù chỉ nửa khắc.

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, khoé môi Ninh Bắc khẽ cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một vật hình tròn bằng kim loại nhỏ.

Đây là một món đồ chơi hắn đã tiêu tốn năm mươi điểm tích lũy để mua trong thương thành, tên gọi là Siêu Âm cầu, có thể thu lại âm thanh của mục tiêu, sau đó chọn lọc chính xác đoạn cần phát, thậm chí còn có thể khuếch đại âm thanh lên, vang vọng trong phạm vi trăm dặm!

Dù sao thì có cường giả Bát cảnh Ngũ trưởng lão tọa trấn tại đây, muốn làm càn quá mức hắn cũng không dám, chỉ có thể thi triển kế sách này mà thôi.

May mắn là đã thành công. Tiếp theo, chính là thời khắc danh tiếng của nữ nhân kia hoàn toàn sụp đổ!

Trong ánh mắt ngỡ ngàng, khó hiểu của mọi người, Ninh Bắc khẽ bấm nhẹ vào Siêu Âm cầu, sau đó từ tốn giơ cao lên đỉnh đầu.

“Công tử, người định làm gì vậy?”

Tiểu Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, đầy vẻ khó hiểu.

“Suỵt!”

Ninh Bắc đưa một ngón tay đặt bên môi, giả vờ thần bí nói:

“Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức một khúc thiên âm tuyệt diệu!”

Vừa dứt lời, hắn nhấn nút.

Tức thì, Siêu Âm cầu bắt đầu phát ra đoạn âm thanh đã được chỉ định.

“Ta, Liễu Như Yên, là một con tiện nhân trắc nết, ai ta cũng sẵn sàng cho làm miễn phí…!”

“Ta, Liễu Như Yên, là một con tiện nhân trắc nết, ai ta cũng sẵn sàng cho làm miễn phí…!”

“Ta, Liễu Như Yên, là một con tiện nhân trắc nết, ai ta cũng sẵn sàng cho làm miễn phí…!”

“Ta, Liễu Như Yên, là một con tiện nhân trắc nết, ai ta cũng sẵn sàng cho làm miễn phí…!”

...

Thanh âm của Liễu Như Yên liên tục vang vọng, không ngừng lặp lại, bị khuếch đại tới cực hạn, vang dội khắp trời đất.