Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này, Lý Ngũ Nha nói với Lý Thất Lang: “Thất Lang, sắp đến Vệ sở rồi, chúng ta thi nhau đi, xem ai chạy tới cửa Vệ sở trước.”
Quả nhiên Lý Thất Lang nhanh chóng mắc câu: “So thì so.”
Lý Tam Lang nói theo: “Ngũ Nha lại bắt nạt Thất Lang rồi, muội biết đệ ấy không chạy bằng muội mà.” Nói xong, y cười giữ chặt Thất Lang: “Lại đây, huynh dẫn đệ chạy, hôm nay nhất định phải thắng Ngũ Nha.”
Lý Ngũ Nha hét lên: “Mẫu thân, huynh ấy bắt nạt con, chúng ta mau đuổi theo đi.” Nói xong cũng kéo Kim Nguyệt Nga chạy theo.
Kim Nguyệt Nga có chút bất đắc dĩ, trên đường nhiều người, bọn nhỏ không được rời khỏi tầm mắt của bà ấy nên chỉ có thể kiên trì chạy cùng.
Hai người Bắc Yến phía sau phát hiện, họ nhanh chân hơn, cũng chạy chậm theo.
Mắt thấy hai người họ càng ngày càng gần, trong lòng Lý Ngũ Nha lo lắng, nàng chú ý tới tuyết trên mặt đất thì vội vàng sử dụng tinh thần lực, muốn điều khiển vật cách không.
Lúc này tinh thần lực của nàng không thể điều khiển vật thể được, nhưng đã không còn cách nào khác, Vệ sở vẫn còn cách hơn hai trăm thước, nếu bị đuổi kịp thì bọn họ đều phải chết.
Tinh thần lực đã cạn kiệt mạnh mẽ điều khiển vậy, vẻ mặt Lý Ngũ Nha hơi tái đi, trán tỏa ra rất nhiều mồ hôi.
Lúc nàng sắp không kiên trì được nữa thì hai quả cầu tuyết bị đưa tới dưới chân hai người Bắc Yến.
“Bịch, bịch” hai tiếng, hai người họ bị ngã xuống đất.
Tức khắc bọn họ đã thu hút được sự chú ý của vài người.
Nhân lúc này đám Lý Ngũ Nha nhanh chóng chạy về hướng Vệ sở.
"Đệ thắng rồi!"
Khi chạy đến cửa Vệ sở, Lý Thất Lang lập tức nhìn về phía Lý Ngũ Nha rớt lại phía sau vài bước với vẻ mặt đắc ý.
Lúc này, mọi người mới phát hiện sắc mặt Lý Ngũ Nha trắng bệch đến đáng sợ.
“Ngũ Nha, con có sao không? "Kim Nguyệt Nga lo lắng hỏi.
Lý Ngũ Nha xoa cái đầu vừa sưng vừa đau của mình, ấm ức nói: "Vừa rồi con chạy nhanh quá, chậm lại chút là tốt rồi!"
Nghe đến đây mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Nguyệt Nga vừa giận vừa bất đắc dĩ nói: “Sau này con không được chạy như vậy nữa.” Thấy con gái nghỉ ngơi một lát thì sắc mặt quả nhiên cũng khá hơn, vậy nên bà ấy cũng không tiếp tục lải nhải nữa.
Lý Ngũ Nha cười chiếu lệ, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào hai người Bắc Yến đang đi theo bọn họ.
Nhìn thấy đám người Lý Ngũ Nha đi tới Vệ sở, hai người Bắc Yến kia do dự một chút, sau đó trưng ra vẻ mặt vô cùng khó coi, lẫn vào đám đông rồi biến mất.
Thấy hai người rời đi, trong lòng Lý Ngũ Nha bỗng thắt lại, lắc đầu với Lý Tam Lang đang cố giả vờ bình tĩnh, ra hiệu bọn họ đã đi.
Lý Nhị Nha chú ý tới sự khác thường giữa hai người bọn họ, nhìn Lý Ngũ Nha, rồi lại quay sang nhìn Lý Tam Lang, nhỏ giọng hỏi: "Hai huynh muội các người đang làm cái quái gì vậy?"
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại chạy chứ?
Lý Ngũ Nha đang nghĩ có nên nói chuyện bị người Bắc Yến theo dõi hay không, dứt khoát ném vấn đề nóng hổi này sang Lý Tam Lang: "Tỷ hỏi huynh ấy đi."
Lý Nhị Nha quay đầu nhìn sang Lý Tam Lang, chờ y trả lời.
Lý Tam Lang: "..."
Y cũng không nghĩ ra mà!
Nếu y nói ra nhất định sẽ khiến người trong nhà hoảng sợ. Mẫu thân mà biết chuyện kiểu gì cũng sẽ nói với phụ thân nơi trận mạc. Chiến trường rất nguy hiểm, y không thể để cho phụ thân phân tâm chỉ vì chuyện gia đình.
Hơn nữa, y cảm thấy thậm chí nói ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì mà chỉ làm tăng thêm sự hoảng loạn.
Nhưng nghĩ lại thì nếu không nói, chẳng may lần sau người Bắc Yến đến báo thù, người nhà không hề hay biết chẳng phải sẽ không kịp phòng bị gì sao?
Lý Tam Lang càng nghĩ càng thấy do dự, sau đó lại vô thức nhìn về phía Lý Ngũ Nha.
Y thấy gương mặt tiểu muội căng thẳng đến tái nhợt, trông rất bối rối lo lắng, trong khi Thất Lang bên cạnh muội ấy lại vô tư hồn nhiên hoàn toàn không biết gì cả, hai người hình thành một sự tương phản rõ nét.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Tam Lang bỗng giật mình. Y ngay lập tức ý thức được suy nghĩ và hành động của mình là sai.