Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thân là ca ca, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, y nên tìm cách giải quyết, làm sao có thể chuyển rắc rối sang muội muội của mình chứ. Phải biết rằng Ngũ Nha mới năm tuổi, nàng nên được vô lo vô nghĩ như Thất Lang mới đúng.
Cũng là bởi vì lần trước trạm dịch bị bao vây, biểu hiện của Ngũ Nha khiến y kinh ngạc cùng thán phục tột cùng. Vậy nên bây giờ gặp chuyện, y theo bản năng tìm nàng, hoàn toàn quên mất tuổi tác của nàng.
Thấy Lý Tam Lang im lặng, Lý Nhị Nha bĩu môi bước ra ngoài. Nàng ấy cũng không muốn hỏi nhiều, định sau khi về nhà sẽ thẩm vấn muội muội mình.
Ngũ Nha bỗng chột dạ, không ngờ rằng nàng ấy sẽ không nói gì cả.
Kim Nguyệt Nga bên cạnh chắc chắn rằng Lý Ngũ Nha không có việc gì mới thương lượng với binh lính canh cửa, không quá để tâm đến sắc mặt của bọn trẻ.
Lý Trường Sâm ở Vệ sở cũng gọi là có chút tiếng tăm, sau khi binh lính gác cổng biết được năm người Kim Nguyệt Nga là người nhà của ông ấy bèn lập tức đi vào gọi người.
Rất nhanh, Lý Trường Sâm xuất hiện ở cửa Vệ sở, mồ hôi đầm đìa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao mọi người lại tới đây?”
Kim Nguyệt Nga gặp lại phu quân nên rất vui vẻ, có chút trách móc nói: "Chàng không về nhà cũng đã nửa năm rồi, ta với các con lại không thể đến thăm chàng sao?"
Lý Trường Sâm nhếch miệng cười không ngừng, lần lượt kéo bốn đứa nhỏ lại nhìn kỹ một phen, thấy bọn nhỏ đều khỏe mạnh hơn trước, híp mắt cười: "Đi nào, để ta dẫn mọi người tham quan doanh trại một chút."
Nói xong, ông ấy ngồi xổm xuống, muốn ôm Lý Ngũ Nha với Lý Thất Lang.
Đối với cặp song sinh trong nhà, Lý Trường Sâm thích nhất là ôm mỗi đứa một tay.
Trước kia Lý Ngũ Nha cũng thích được ngồi trong lòng phụ thân, nhưng lúc này, trong lòng nàng đang có ưu phiền, cho nên liền né tránh: “Phụ thân, con không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, con có thể tự đi bộ."
Nói xong nàng chạy tới nắm tay Lý Tam Lang.
“Phụ thân, mặc dù con năm tuổi, cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, nhưng con muốn ôm phụ thân một cái.” Lý Thất Lang cười híp mí ôm lấy Lý Trường Sâm.
Lý Trường Sâm cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể ôm con gái bé bỏng của mình, nhưng khi nhìn thấy con gái lớn đứng bên cạnh, ông ấy lại vui vẻ, may mắn sinh được hai tiểu khuê nữ, đứa nhỏ không cho ôm thì ôm đứa lớn vậy.
Ngay lập tức, cả nhà vừa nói vừa cười đi về phía doanh trại.
Trên đường đi, nhân lúc Kim Nguyệt Nga và Lý Trường Sâm nói chuyện, Lý Ngũ Nha cùng Lý Tam Lang đi chậm lại phía sau vài bước, lén lút thì thầm to nhỏ với nhau.
"Huynh, huynh nghĩ xem có nên nói với cha chuyện hai người Bắc Yến theo dõi chúng ta, sau đó để cha báo với quan viên ở Vệ sở, không biết bọn họ có quan tâm hay không?"
Lý Tam Lang có chút bi quan: "Quan viên Vệ sở có thể sẽ không tin chúng ta."
Lý Ngũ Nha ngẫm lại cũng thấy có lý, nàng mới năm tuổi, ngay cả huynh trưởng của nàng cũng mới mười tuổi. Trong mắt mọi người bọn họ chỉ là hai đứa trẻ không biết gì, nếu nói việc phát hiện người Bắc Yến ở trong thành quả thật không mấy ai tin cả.
Lý Tam Lang tiếp tục nói: “Còn nữa, Ngũ Nha, muội có thấy người Bắc Yến dừng chân ở đâu không?”
Lý Ngũ Nha lắc đầu, khi nàng nhận ra người Bắc Yến theo dõi bọn họ thì đã quá muộn.
Lý Tam Lang: "Do chúng ta không lần ra được tung tích của người Bắc Yến. Nếu muốn bắt được họ thì phải lục soát trong thành, đám người Vệ sở sẽ không làm lớn như vậy đâu."
Lý Ngũ Nha nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?" Nàng lộ vẻ khó chịu: “Đều là lỗi của muội, lần trước ở trạm dịch, muội chỉ nghĩ đến việc đánh thuốc mê nhóm người Bắc Yến kia, lại không ngờ việc biến mất bị lộ ra ngoài sẽ mang đến phiền phức lớn cho chúng ta như vậy.”
Lý Tam Lang vội vàng an ủi: "Ngũ Nha, không trách muội được, muội chỉ mới năm tuổi, có thể nhanh trí như vậy đã rất đáng nể phục rồi, ngay cả huynh cũng không bằng muội.”
Lý Ngũ Nha vẫn không hề thoải mái chút nào, vẻ mặt ủ rũ.