Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nếu lần này xảy ra chuyện không hay, cả gia đình sẽ gặp đại họa.
Nói tóm lại là nhà bọn họ quá nhỏ bé, sau này làm việc gì cũng phải thật cẩn trọng, Lý Ngũ Nha tự nhủ bản thân như vậy.
Lúc này, trong lòng Lý Ngũ Nha dâng lên một cảm giác mãnh liệt.
Vẫn là bởi vì thực lực quá yếu kém!
Tinh thần lực khôi phục quá chậm, nàng vừa mới tiêu hao tinh thần lực để khống chế đồ vật, hiện tại đầu vẫn còn ong ong đau từng cơn.
Nếu không thể nâng cao tinh thần lực thì không thể tự bảo vệ mình được.
Bây giờ nàng vẫn phải dựa vào việc học võ thuật.
Dù thế nào đi nữa, học được võ công của thế giới này thì nàng sẽ có thể có nhiều kỹ năng tự bảo vệ mình hơn, không thể cái gì cũng dựa vào mỗi tinh thần lực.
Nói đến học võ công, Lý Ngũ Nha không khỏi nghĩ tới Diệp Mặc, vội vàng hỏi: "Phụ thân, Diệp thúc ở Vệ sở thế nào rồi?"
Lý Trường Sâm đang nói chuyện hăng say bỗng sững người lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng nhắc đến Diệp Mặc trong Vệ sở nữa."
Lý Ngũ Nha mặt lộ vẻ khó hiểu, lập tức hỏi lại: "Tại sao vậy ạ?”
Thấy Lý Trường Sâm hình như có chút do dự, Kim Nguyệt Nga vội vàng kéo Lý Ngũ Nha lại: "Phụ thân con đã dặn không được nhắc tới, con chỉ cần nhớ kỹ là được, hỏi nhiều như vậy làm gì hả?"
Lý Ngũ Nha nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, chờ khi cơn đau đầu giảm đi một chút, nàng mới giải phóng tinh thần lực.
"Đến doanh trại rồi!"
Vệ sở quá lớn, tinh thần lực của nàng lại chỉ có thể phát hiện mọi vật trong bán kính mười mét. Mãi đến khi Lý Trường Sâm đưa vào doanh trại mà Lý Ngũ Nha vẫn chưa tìm được Diệp Mặc.
Tuy nhiên, khi phụ mẫu nàng đang tỉ tê với phụ thân về chuyện gia đình, nàng đã “nghe được” cuộc đối thoại giữa hai người lính trong doanh trại bên cạnh, họ đang nói về Diệp Mặc.
"Ngươi nói xem Diệp Bá Tử có thể sống sót qua lần này không?"
"Cũng hơi khó nói, nhưng Diệp Bá Tử cũng là người phúc lớn mạng lớn. Mỗi khi chúng ta nghĩ ông ta không thể chịu đưng được nữa thì ông ta lại càng kiên trì hơn. Ta vừa mới đi ngang qua thao trường, thấy ông ta bị nhốt ở đấy hai ngày rồi nhưng sắc mặt vẫn kiên định."
"Nói như vậy, Diệp Bá Tử rất có bản lĩnh. Ông ta chẳng những sống sót trên chiến trường mà còn chịu được áp lực từ cấp trên hết lần này đến lần khác."
"Ha ha, không biết tại sao Diệp Bá Tử lại lọt vào mắt của cấp trên nữa, nhất định phải giết chết ông ta."
"Chuyện này ta có biết chút tin tức nội bộ, nhưng ta nói với ngươi, ngươi không được truyền ra bên ngoài đâu đấy."
"Mau nói đi, ta nhất định sẽ không nói cho ai khác."
“Ta cũng chỉ là nghe kể lại từ một cựu binh, nói rằng Diệp Bá Tử trước khi bị lưu đày ở biên giới lai lịch không hề tầm thường chút nào. Nghe nói ông ta là một quý tộc đến từ kinh đô."
"Là thật hay giả vậy!?"
"Đương nhiên là thật. Ngươi có biết chân ông ta đi khập khiễng như thế nào không? Ông ta bị người ta đè đến dập nát cả gân chân, vốn dĩ cả hai chân đều bị gãy, nhưng cấp trên muốn nhìn thấy ông ta sống thê thảm như một con chó, nên tha cho một chân."
"Chậc chậc, phải thù hận đến mức nào mới làm vậy chứ?"
"Ai mà biết!"
"Ta nói cho ngươi biết, dù cho Diệp Mặc có chật vật nghèo túng cỡ nào, chỉ cần ông ta đứng giữa đám đông cũng khó có thể rời mắt khỏi. Ông ta từng là quý tộc đấy!"
"Hừ, quý tộc thì sao nào, không phải bây giờ đang phải sống như heo như chó sao. Cho dù ông ta lập công trên chiến trường thì cũng sẽ bị người khác đẩy ngã, còn sống không thoải mái bằng chúng ta!"
"Ha ha, Diệp Mặc thật đáng thương, ta cảm thấy lần này ông ta chết chắc rồi. Chỉ huy tuyên bố nhốt ông ta trong lồng giam bảy ngày, thời tiết lạnh như vậy, tuyết rơi liên tiếp, người ông ta có làm bằng sắt cũng không tài nào chịu nổi.”
"Chết thì chết thôi, ở biên giới ngày nào mà chẳng có người chết. Hiện tại Bắc Yến càng lúc càng hung hăng tàn bạo, có lẽ lần sau ra chiến trường, ta với ngươi đều không thể sống sót trở về."