Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Haizz......"
Cuộc đối thoại dừng lại ở đây, hai người lính bước ra khỏi doanh trại.
Lý Ngũ Nha nhíu mày suy nghĩ một hồi, quyết định đi xem một chút.
Nếu bỏ lỡ Diệp Mặc, chưa chắc có thể tìm được người thứ hai biết võ công nội gia.
Phụ thân nàng biết dùng công phu ngoại gia, nhưng Lý Ngũ Nha thật sự không muốn học lắm. Hơn nữa công phu ngoại gia của phụ thân cũng chẳng phải trình độ thượng thừa gì cho cam.
Nói là làm, nhân lúc người nhà đang nói chuyện rôm rả, Lý Ngũ Nha lẻn ra khỏi doanh trại, ai ngờ chưa tới cửa đã bị Lý Tam Lang phát hiện.
Lý Ngũ Nha nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho y, để y giúp mình yểm hộ.
Lý Tam Lang trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, còn chưa kịp phản ứng đã không thấy Lý Ngũ Nha đâu.
Nghĩ rằng Vệ sở khá an toàn, Lý Tam Lang do dự một lúc, nhưng vẫn chọn không nói cho phụ mẫu biết chuyện.
Lúc này Lý Ngũ Nha đã ra khỏi doanh trại, dù sao cũng không sợ bị nhìn thấy, bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Trẻ con mà, ai không chạy loạn chứ, sẽ chẳng có ai rảnh bận tâm đến nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn cố tránh ánh mắt mọi người hết mức có thể.
Vừa rồi trên đường đến doanh trại, nàng có lướt qua thao trường, lẻn vào đó vô cùng thuận lợi.
Ở lối vào thao trường, Lý Ngũ Nha nhìn thấy cái lồng giam mà binh lính nhắc đến, đồng thời cũng thấy Diệp Mặc.
Lồng giam được đặt trên mặt đất, cao hơn một thước. Diệp Mặc bị nhốt bên trong nằm bẹp trên nền đất, cả người phủ một lớp tuyết mỏng, toàn thân đã tím tái vì lạnh, môi đen sạm lại.
Lồng giam dưới đất thấp bé chật hẹp, ngay cả trở mình cũng không được chứ đừng nói thời tiết lạnh giá, nằm bất động trong đó bảy ngày cũng không phải là chuyện người bình thường có thể kiên trì được.
Lý Ngũ Nha dùng tinh thần lực cẩn thận xem xét tình trạng của Diệp Mặc một chút, phát hiện ngực ông ấy vẫn còn phập phồng, tuy rằng hơi yếu, nhưng rất có quy luật, không nhanh không chậm.
Rõ ràng, ông ấy đang cố gắng tiết kiệm năng lượng trong cơ thể mình.
Xem ra Diệp Mặc vẫn chưa từ bỏ sinh mạng!
Lý Ngũ Nha vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chú ý tới Diệp Mặc, tất nhiên là vì ông ấy biết võ công nội gia, nhưng phần lớn là bởi vì nàng nhìn thấy ở ông ấy có tố chất sinh tồn qua tận thế.
Mặc cho bão táp mưa sa, ta vẫn sẽ ngoan cường sống tiếp, không bao giờ bỏ cuộc. Mặc cho gió thét sấm rền, ta cũng phải cắn răng kiên trì đến cùng.
Điều này thực sự rất giống với những người còn sống sót trong tận thế.
Đúng lúc này, Diệp Mặc như chết cóng, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha nhanh chóng núp vào sau cửa.
Giác quan quá nhạy bén!
Công phu của Diệp Mặc rất mạnh, nếu không ông ấy sẽ không phát hiện được sự xuất hiện của nàng.
Việc này càng làm tăng thêm quyết tâm giúp đỡ Diệp Mặc của Lý Ngũ Nha. Người như vậy không nên bị yên lặng chết cóng trong băng tuyết giá lạnh.
Nán lại không được bao lâu, Lý Ngũ Nha đành phải vội vàng trở về doanh trại.
Sau khi trở về, nhân lúc mẫu thân đang chú ý phụ thân, Lý Ngũ Nha lén mở túi, lấy ra một củ huyết sâm đã cắt sẵn bên trong.
"Ngũ Nha, muội đang làm gì vậy?"
Lý Tam Lang đi tới.
Lý Ngũ Nha nghĩ ngợi một chút, bèn nói cho y biết chuyện của Diệp Mặc: "Diệp thúc đã cứu chúng ta, muội muốn giúp thúc ấy, huyết sâm có thể giúp thúc ấy gắng gượng vượt qua."
Lý Tam Lang im lặng, cũng không định ngăn cản Lý Ngũ Nha.
Một củ huyết sâm chỉ cắt được thành khoảng mười miếng, Lý Ngũ Nha lấy ba miếng trước, nghĩ tới việc Diệp Mặc sẽ bị giam bảy ngày, hiện tại mới hai ngày sau, nàng lại lấy thêm hai miếng.
Năm miếng huyết sâm, vừa vặn mỗi ngày một miếng.
Lý Ngũ Nha áy náy nhìn phụ thân một cái, thầm nghĩ: Phụ thân, để chúng ta có thể học được võ công nội gia, con đành phải thó vài miếng huyết sâm của người.
Sau khi xé bỏ lớp giấy dầu thường bọc huyết sâm, nàng bọc năm miếng huyết sâm vào trong, nặn thành một viên tròn cầm trên tay, sau đó Lý Ngũ Nha đi tìm Lý Thất Lang.
“Thất Lang, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, chúng ta đánh cầu tuyết đi.”
Kim Nguyệt Nga nghe vậy lập tức ngăn cản nàng, nói: "Đây là Vệ sở, con không được nhốn nháo.”