Khoa Học Chế Thẻ Sư

Chương 7. Cấu Trúc Hoàn Toàn Mới

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Khoa các cậu chạy theo trend dữ dội quá nhỉ."

Vị lãnh đạo trường nói đầy ẩn ý. "Không thể cứ thấy thẻ nào hot là cả đám đổ xô đi nghiên cứu, đây là hành vi lãng phí nghiêm trọng tài nguyên R&D!"

Toang!

Các thầy cô trong lòng giật thót.

Họ vốn muốn nhân cơ hội này nâng đỡ Trần Minh, ai ngờ sự việc lại thành ra thế này.

Hiệu quả tấm thẻ của Trần Minh thì họ rõ, nhưng vấn đề là, hội đồng chấm đồ án không chỉ có giáo viên chuyên ngành mà còn có cả lãnh đạo trường. Mấy sếp thì đời nào quan tâm đến mấy chuyện này.

Quả nhiên.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, điểm số của tất cả các đồ án Thẻ Bắn 3 Mũi Băng ngày càng thấp thảm hại.

Đề tài trùng lặp nghiêm trọng, gây mệt mỏi thị giác.

Ngược lại, các thẻ bài khác, dù thiết kế cùi bắp, chức năng thường thường, đều được cho điểm khá ổn. Đến cả Thẻ Hỏa Cầu Vị Trái Cây của Lưu Tiểu Phong cũng vớt vát được 60 điểm!

Lúc này.

Ngay khi các vị lãnh đạo ngày càng mất kiên nhẫn, một sinh viên tên Lâm Tuyền bước lên, với thành tích cực kỳ xuất sắc đã giành được 98 điểm, khiến sắc mặt các sếp dịu đi đôi chút.

"Lâm Tuyền..."

"Là cậu nhóc đó sao?"

"Vâng, Lâm Tuyền mấy năm nay đều đứng đầu."

"Tốt lắm!"

Lãnh đạo trường rất hài lòng, xem ra Khoa R&D vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa.

Thầy Vương thở dài.

Xem ra...

Cơ hội tiến cử Trần Minh coi như tiêu tan rồi.

Cậu nhóc Lâm Tuyền này quả thực rất giỏi. Chính vì giỏi nên những đứa trẻ như vậy chẳng cần ai phải bận tâm, tương lai tiềm năng vô hạn! Ngược lại, một người như Trần Minh, chỉ nhờ linh cảm bộc phát mà thỉnh thoảng tạo ra một tấm thẻ coi được, nếu không nắm bắt cơ hội lần này, không biết lần sau sẽ là bao giờ...

Tiếc thật.

Hơn nữa, điều khiến thầy khó chịu nhất là, phía sau vẫn còn một lô một lốc đồ án Thẻ Bắn 3 Mũi Băng nữa.

"Chắc chắn là nhắm vào anh rồi."

Triệu Hàng khẳng định chắc nịch.

Mấy tấm Thẻ Bắn 3 Mũi Băng này được chế tạo rất tinh xảo, như thể cùng một khuôn đúc ra.

"Tôi nhìn ra rồi."

Trần Minh lại rất bình thản.

Cậu cũng đoán được sơ sơ, hẳn là có người không muốn đồ án của cậu được điểm cao. Nhưng vấn đề là — cậu có quan tâm đếch đâu, miễn đủ điểm qua môn là được.

Anh đây nợ ba môn rồi, còn sợ thêm cái này à?

Hồi lâu sau.

Cuối cùng cũng đến lượt Trần Minh. Thẻ Bắn 3 Mũi Băng vừa được đưa ra, tất cả lãnh đạo trường đều thở dài. Vị lãnh đạo già ngồi giữa nhíu chặt đôi mày lại thành một nếp nhăn như bông cúc.

"Các cô các cậu đang mở đại hội mũi băng đấy à?"

Lão Đổng thở dài.

"Đổng lão."

Thầy Vương định nói đỡ cho Trần Minh: "Thật ra thì..."

"Không sao, tôi hiểu."

Lão Đổng xua tay. "Yên tâm, chúng tôi đều là người chuyên nghiệp, sẽ không để cảm xúc chi phối. Chỉ cần không gian lận, điểm qua môn chắc chắn không thành vấn đề."

Nói rồi.

Ông vẫy tay. "Bắt đầu đi."

Thầy Vương ngao ngán thở dài.

"Vâng ạ."

Trần Minh thì vẫn dửng dưng, qua môn là tốt rồi.

Cậu bắt đầu thuyết trình luận văn, trình diễn thẻ bài, mọi thứ đều trôi chảy. Cuối cùng đến màn thử nghiệm, cậu thành thục ném tấm thẻ ra.

Vút!

Ba mũi băng găm thẳng vào mục tiêu.

"Em đã trình diễn xong."

Trần Minh nói xong, liền thấy vẻ mặt đờ đẫn của các vị lãnh đạo.

Lúc này.

Họ đang nhìn chằm chằm vào bản thiết kế được nộp lên và đồng loạt rơi vào trầm mặc.

Cái đường vân này...

Cái đường cong này...

"Vãi cả nồi!"

Thầy Vương buột miệng chửi một câu rất ư là sư phạm.

"Sao lại văng tục thế? Mất hình tượng quá."

Thầy giáo bên cạnh nhíu mày, lật sang trang bản thiết kế, lập tức bật ra một câu: "Đờ mờ!"

Cái gì đây?

Rồi đây lại là cái gì nữa?

Các thầy cô mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không ai hiểu nổi.

Cái đường nét ngoằn ngoèo như điện giật này, nếu không phải Trần Minh đã thật sự chế tạo ra được tấm thẻ, họ còn tưởng đây là đơn thuốc của bệnh viện nào đó.

Cái này...

"Chắc phải cả trăm nét vẽ nhỉ?"

"Cũng có thể mỗi nét chỉ lượn thêm vài vòng thôi."

"Xàm! Khó kiểm soát bỏ xừ ra."

Các thầy cô xôn xao bàn tán. Đây là đường vân lố bịch nhất họ từng thấy trong ngày hôm nay.

Đương nhiên.

Điều lố bịch hơn nữa là — tỷ lệ đạo văn 0%.

Điều này có nghĩa là, đây không phải thẻ "sáng tạo lại", mà là một tấm thẻ bài hoàn toàn mới!

"Thẻ mới..."

Những sinh viên cũng làm đề tài Thẻ Bắn 3 Mũi Băng đều sững sờ.

Thảo nào họ có cải tiến, có thử nghiệm thế nào cũng không thể nhét thêm đường vân vào thẻ được. Hóa ra đây lại là một tấm thẻ mới hoàn toàn!

Cũng phải.

Thẻ bình thường là ba mũi băng!

Còn tấm thẻ này thì sao?

Ngay cả tốc độ, góc độ, phương hướng đều hoàn toàn khác nhau!

Như vậy.

Hiệu quả thẻ bài hoàn toàn khác!

Đường vân thẻ bài hoàn toàn khác!

Đây căn bản chính là một tấm thẻ bài hoàn toàn mới theo đúng nghĩa đen!

"Thẻ mới?"

"Cấu trúc mới?"

Lão Đổng, người từ đầu đến giờ vẫn luôn cau mày, đột nhiên tỏ ra hứng thú. Điều này cho thấy tấm thẻ này đã hoàn toàn vứt bỏ cấu trúc của Thẻ Bắn 3 Mũi Băng nguyên bản.

Thảo nào có thể nhét nhiều đường vân như vậy vào một tấm thẻ Một Sao!

"Thú vị."

"Đây chính là bí mật để tùy chỉnh riêng từng mũi băng ở giai đoạn thẻ Một Sao sao?"

Đôi mắt vẫn đục của Lão Đổng lóe lên một tia sáng.

Thế là.

Ông ngưng tụ bút chế thẻ trong tay, định tái hiện ngay tại chỗ.

Xoẹt!

Một nét bút hạ xuống.

Lão Đổng nhíu mày, đường vân này rất kỳ quái, không thể nào hoàn thành trong một nét được.

Đường vân này quá khúc khuỷu, không có một chút mỹ cảm công nghiệp nào. Ông hạ bút cũng không hề có cảm giác mượt mà, chỉ có thể cứng nhắc sao chép lại. Vì vậy, ông cẩn thận trace nét vẽ, dùng đến cả trăm nét, thỉnh thoảng còn khựng lại, chần chừ một lúc mới dám hạ bút tiếp.

Điều này khiến các thầy cô kinh ngạc tột độ. Với thực lực của Lão Đổng mà cũng phải do dự ư?

Thật không thể tin nổi!

Rốt cuộc đây là cái thẻ gì vậy!

May mà.

Mười phút sau, Lão Đổng đã vẽ xong.

Ông đã sao chép lại toàn bộ đường vân một cách đáng kinh ngạc, y hệt như trong bản thiết kế. Lúc này, Lão Đổng dừng tay, lòng lại dâng lên cảm giác thành tựu mãn nguyện.

"Đổng lão thật tuyệt!"

"Đổng lão phong độ không giảm sút!"

"Quả không hổ danh Đổng lão."

Các thầy cô trầm trồ khen ngợi.

"Già rồi."

Lão Đổng cảm khái. "Lâu lắm không động đến đường vân cơ bản, tay nghề có chút rỉ sét. Nếu là thời trẻ, tốc độ tay chắc còn nhanh hơn vài phần."

"Tấm thẻ này..."

"Cậu tên Trần Minh, phải không?"

"Dạ phải."

"Cậu lên thử xem."

Lão Đổng nói.

"Dạ thôi ạ, không cần đâu ạ."

Trần Minh vội xua tay lia lịa.

"Không cần khách sáo."

Lão Đổng liếc cậu một cái đầy nghi ngờ. Một đường vân quái dị đến mức chính ông vẽ cũng mất mười phút, thật sự là do một sinh viên nghiên cứu ra sao?

"Dạ, vậy được ạ."

Trần Minh đành phải tự mình ra tay.

Thế là.

Cậu ngưng tụ bút chế thẻ, hạ bút dưới ánh mắt chăm chú của các thầy cô.

Vèo!

Vèo!

Từng đường vân tia chớp kỳ lạ xuất hiện trên thẻ bài với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong vỏn vẹn năm mươi tám giây, Trần Minh đã vẽ xong.

Xoẹt!

Cả phòng học chìm trong im lặng.

Nụ cười trên mặt các thầy cô đang tâng bốc Lão Đổng cứng đờ lại.

???

Lão Đổng có chút không dám tin nhìn tốc độ của Trần Minh, rồi lại nhìn tốc độ của mình, đột nhiên hiểu ra tại sao lúc nãy Trần Minh lại từ chối.

Một lúc lâu sau.

Trần Minh đi xuống.

Buổi bảo vệ của cậu đã kết thúc, theo một cách rất trời ơi đất hỡi.

"Anh không sợ làm mất lòng Lão Đổng à?"

Triệu Hàng thì thầm.

Về việc này.

Trần Minh chỉ biết cười gượng. "Không kiểm soát được."

Cậu vốn cũng định vẽ chậm lại, nhưng đường vân tia chớp đối với cậu mà nói, nó chỉ là một đường thẳng, những khúc lượn ở giữa là do bản năng lướt qua không kiểm soát.

Thực lực cậu quá yếu, nếu cố tình vẽ chậm lại, chắc chắn sẽ hỏng bét.

Dù sao thì.

Vẽ đường thẳng, càng nhanh càng ổn định.

"Hiểu rồi."

Triệu Hàng đã thông, khẽ nói. "Nhưng anh cũng đừng lo về điểm số. Anh vẽ còn nhanh hơn Lão Đổng, nếu ông ấy cho anh điểm thấp, thì chính ông ấy..."

Quả nhiên.

Rất nhanh.

Điểm số của các thầy cô được nộp lên, Trần Minh nhận được điểm tuyệt đối đầu tiên trong lịch sử thành lập của Khoa R&D.

Toàn bộ đều là điểm tuyệt đối!

Phá vỡ kỷ lục lịch sử!

Các sinh viên tâm phục khẩu phục. Dù sao thì, đây là thành tích có được từ màn so kè chế thẻ trực tiếp với Lão Đổng. Kể cả Lão Đổng có nhường, thì cũng đã quá bá đạo rồi.

Lúc này.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

Một sinh viên trông rất sáng sủa chủ động bước tới chào hỏi. "Chào cậu, tớ là Lâm Tuyền. Có thể cho tớ xin thông tin liên lạc không? Tớ nghĩ chúng ta có thể làm bạn..."

"Cút xéo!"

Triệu Hàng lạnh lùng ngắt lời. "Bọn này không có hứng."

"Đồ thô lỗ!"

Lâm Tuyền khinh bỉ liếc Triệu Hàng một cái rồi quay người bỏ đi.

"Cậu quen hắn à?"

Trần Minh ngạc nhiên.

"Coi như là vậy."

Triệu Hàng hạ giọng. "Thằng cha này... Tóm lại, đừng lại gần hắn, thằng nhóc này còn chưa cai sữa đâu."

"Là sao?"

Trần Minh tò mò.

Đây là lần đầu cậu nghe một lời nhận xét như vậy.

"Còn sao nữa."

Triệu Hàng khinh bỉ. "Thằng này đi đâu cũng có ông bô kè kè theo sau, như em bé chưa dứt sữa ấy. Anh nói xem, nhà ai con học đại học rồi mà còn dắt theo cả bố?"

Ồ.

Trần Minh hiểu rồi, hóa ra là "sữa" này.

Thôi kệ.

Chuyện này chẳng liên quan đến mình.

Nếu đồ án đã qua, cậu chuẩn bị chuồn. Ai ngờ, buổi bảo vệ vừa kết thúc, cậu lại bị gọi ở lại.

Lúc này.

Buổi bảo vệ kết thúc.

Diễn đàn của trường bùng nổ.

Sinh viên các khoa khác đang ngủ cũng phải bật dậy vì nghe tin Khoa R&D xuất hiện một cao thủ, ngay tại buổi bảo vệ đã "vật tay" thắng cả Lão Đổng.

Vì vậy, dưới sự tò mò cực độ của sinh viên, các từ khóa như "đường vân cuồng thảo", "Trần Minh", "đồ án điểm tuyệt đối", "phá kỷ lục" treo đầy trên top tìm kiếm của diễn đàn trường.

"Thấy quả 'Trần Minh cuồng thảo', tôi còn tưởng trường mình lại nổ ra phốt gì."

"Nghe nói là vì đồ án điểm tuyệt đối đó."

"Xì, Khoa R&D phá kỷ lục thì đã sao, trần nhà của Khoa R&D trường mình còn chưa cao bằng sàn nhà của trường khác."

Tuy nhiên.

Tất cả các cuộc thảo luận đều đột ngột im bặt trước tấm ảnh chụp lén bản thiết kế xiên xẹo kia. Sinh viên chỉ cần liếc mắt một cái là mày nhíu lại thành một cục.

Đường vân là gì?

Đó là nghệ thuật của Chế Thẻ Sư.

Đó là vẻ đẹp của trật tự, của sự gọn gàng ngăn nắp.

Thế nhưng.

Cái thể loại "cuồng thảo" này...

Bọn họ chỉ mới nhìn qua thôi đã thấy toàn thân khó chịu, cảm giác như phải trơ mắt nhìn nữ thần Chế Thẻ Sư trong mộng của mình bị một con heo nó ủi vậy.

Khó chịu vãi!

Đường vân thẻ bài mà cũng có thể xấu đến mức này ư?

CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA

Cuồng thảo (狂草): Đây là một thuật ngữ thư pháp của Trung Quốc. "Cuồng" (狂) là điên cuồng, "Thảo" (草) là thảo thư (lối viết chữ nhanh, ngoáy). "Cuồng thảo" là đỉnh cao của thư pháp thảo, đặc trưng bởi những nét bút phóng khoáng, liên miên, trừu tượng đến mức gần như không thể đọc được nếu không phải là người trong nghề. 'Thảo' cũng có thể hiểu ở chỗ này là thảo nê mã. Cụm từ "Thảo nê mã" (cǎonímǎ) trong tiếng Quan Thoại phát âm gần giống với một câu chửi thề rất tục tĩu là "cào nǐ mā" (肏你妈), có nghĩa tương đương với "đ m" trong tiếng Việt. Nên 'Trần Minh cuồng thảo' có thể hiểu chơi chữ là 'Trần Minh cuồng đ*'

Phốt / ...门 : Trong tiếng Anh, các vụ bê bối lớn thường được thêm hậu tố "-gate" (bắt nguồn từ vụ Watergate). Văn hóa mạng Trung Quốc cũng học theo, dùng chữ "门" (cửa/cổng) làm hậu tố tương tự. Tại Việt Nam, từ lóng phổ biến nhất và tương đương hoàn toàn về mặt ý nghĩa là "phốt", bắt nguồn từ chữ "faute" (lỗi lầm) trong tiếng Pháp.Ngoài ra, "phốt" còn có một nghĩa đen khác, bắt nguồn từ chữ "fosse" trong tiếng Pháp, có nghĩa là "cái hố".

Bị heo ủi (被猪拱了): Đây là một hình ảnh ví von cực kỳ phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc. Nó thường được dùng để diễn tả cảm giác bất lực và ghê tởm khi thấy một thứ gì đó đẹp đẽ, trong sáng (như một nữ thần, một tác phẩm nghệ thuật) bị một kẻ thô kệch, xấu xí phá hoại hoặc chiếm đoạt. Hình ảnh "bông hoa nhài cắm bãi phân trâu" có ý nghĩa tương tự.

Đồ tranh (Trace tranh): Đây là hành động đặt một lớp giấy mỏng lên trên bức tranh gốc và vẽ theo các đường nét của mẫu đó. Trong kỹ thuật số, "trace" có nghĩa là chèn ảnh gốc vào một lớp (layer), sau đó tạo một lớp mới ở trên và vẽ lại các đường nét. Hành động này sao chép lại đường nét một cách trực tiếp và chính xác nhất.