Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thành phố Tinh Thành.
Khu biệt thự.
Lâm Hải Dương tức điên người nhưng không có chỗ xả, đập phá tan tành đồ đạc trong nhà.
Điểm tuyệt đối!
Vậy mà lại là điểm tuyệt đối!
Hắn rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng, vậy mà vẫn để Trần Minh ẵm trọn điểm tuyệt đối đồ án tốt nghiệp!
"Một lũ vô dụng!"
Hắn không kìm được buông lời chửi rủa, rồi quay đầu lại, liền thấy con trai đang cắm cúi vẽ thẻ bài trên bàn học. Trớ trêu thay, đó lại chính là Thẻ Bắn 3 Mũi Băng của Trần Minh.
"Mày không biết nhục à?"
Lâm Hải Dương gầm lên. "Mày thua một thằng học dốt nợ ba môn đấy!"
"Thế à?"
Lâm Tuyền thậm chí còn không ngẩng đầu. "Có nhục bằng việc bố tìm cả một đám người đi chế Thẻ Bắn 3 Mũi Băng không?"
"Mày... mày biết?"
Lâm Hải Dương cứng họng.
"Nhìn thấy bọn họ là con đoán ra rồi."
Giọng Lâm Tuyền vẫn bình thản. "Bố nghĩ lãnh đạo nhà trường đều là lũ ngốc cả sao? Họ chỉ nể mặt con là sinh viên thiên tài nên không muốn đào sâu thôi. Vì vậy, con rất vui khi Trần Minh thắng."
Xoẹt!
Cậu lại vẽ thêm một nét lên tấm thẻ.
"Ờm..."
Lâm Hải Dương cười gượng. "Tiểu Tuyền, bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Bố ơi, thời đại khác rồi."
Lâm Tuyền thở dài. "Con biết bố khởi nghiệp từ gánh cá, đã đi một con đường rất gian nan mới được như ngày hôm nay. Nhưng thời đại đó, qua thật rồi."
Hồi lâu sau.
Cậu chế thẻ xong, đứng dậy rời đi. "Con về trường đây."
"Haiz..."
Lâm Hải Dương não nề thở dài.
Thằng con này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá ngây thơ. Con làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của bố?
Suất khảo sát lần này, là do hắn cứu mạng một vị tai to mặt lớn mới đổi được, đó chính là cơ hội cá chép hóa rồng! Nếu chen chân vào được, ít nhất cũng bớt được ba mươi năm phấn đấu!
Con là con trai của Lâm Hải Dương ta!
Những nỗi khổ ta từng nếm trải, tuyệt đối sẽ không để con phải chịu thêm một lần nào nữa...
…
Cùng lúc đó.
Tại trường học.
Trần Minh bị Lão Đổng giữ lại.
"Đổng lão."
Trần Minh dè dặt hỏi. "Thầy có gì căn dặn ạ?"
"Đây."
Lão Đổng ném tấm thẻ bài mới của Trần Minh ra, rồi lại quẳng cả bản thiết kế lên bàn. "Cậu xem cho kỹ, hai thứ này có gì khác nhau?"
Trần Minh liếc nhìn một cái đầy chột dạ. "Giống nhau mà thầy."
"Giống nhau?"
Lão Đổng trợn trắng mắt. "Hay để tôi thi triển thử xem nhé?"
Đường vân hai tấm thẻ này tuy rất giống nhau, nhưng nét vẽ của một Chế Thẻ Sư có độ chính xác gần như tuyệt đối. Chỉ cần đặt cạnh nhau so sánh là có thể nhận ra, đường vân hoàn toàn khác biệt.
Đây là hai tấm thẻ khác nhau!
Không chỉ vậy.
Nếu Lão Đổng không đoán sai, hai tấm thẻ này tuy đều là Thẻ Bắn 3 Mũi Băng, nhưng nếu được kích hoạt, e rằng tốc độ, uy lực, góc tấn công của các mũi băng cũng sẽ hoàn toàn khác nhau.
Điều này nói lên điều gì?
Trần Minh đã nộp một bản thiết kế giả!
Bản thiết kế thật sự, phải cho ra kết quả hoàn toàn ngẫu nhiên! Còn bản thiết kế này, chẳng qua chỉ là bản thiết kế của riêng tấm thẻ dùng trong buổi bảo vệ, là dữ liệu tức thời của một trạng thái ngẫu nhiên, một bản thiết kế tạm thời với các giá trị cố định!
"Đổng lão, thật ra thì..."
Trần Minh ngập ngừng.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên bịa... à nhầm, giải thích thế nào cho hợp lý.
"Không cần nói, tôi hiểu."
Lão Đổng thở dài một tiếng. "Chắc là vì vấn đề bản quyền, đúng không? Dù sao thì bản thiết kế nộp trong đồ án, bản quyền sẽ thuộc về nhà trường. Cậu không muốn cũng là chuyện thường tình."
Á?
Trần Minh ngớ người. Hóa ra mình làm thế là vì bản quyền cơ à?
"Thầy ơi, em..."
"Yên tâm, tôi hiểu mà."
Lão Đổng mỉm cười. "Dù chỉ là bản thiết kế tạm thời thì cũng đã vượt xa trình độ ở giai đoạn này rồi, tôi sẽ không trừ điểm của cậu đâu."
"Chỉ là không ngờ Khoa R&D của chúng ta lại xuất hiện một nhân tài như vậy..."
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Nói đến đây, Lão Đổng có chút vui mừng. "Trần Minh, không biết cậu có hứng thú theo học tôi không? Thầy không có bản lĩnh gì cao siêu, nhưng trong lĩnh vực R&D này cũng có chút tiếng tăm, có thể chỉ điểm cho cậu đôi điều."
Bái sư?
Trần Minh chết sững.
Nhất là khi Lão Đổng nhắc đến "bản thiết kế thật sự"...
Tim cậu hẫng một nhịp.
Cậu biết thầy muốn tốt cho mình.
Nhưng vấn đề là — cậu làm quái gì có bản thiết kế nào! Cái gọi là "bản thiết kế tạm thời" kia đã là toàn bộ những gì cậu có rồi! Còn cái "bản thiết kế thật sự" mà mỗi lần thi triển đều ngẫu nhiên ấy hả?
Không hề tồn tại!
Một chút cũng không!
Vì vậy.
Cậu chỉ có thể tiếp tục giả ngơ.
"Dạ không cần đâu ạ."
Trần Minh gãi đầu một cách thật thà. "Em quen tự mình mày mò nghiên cứu hơn ạ."
"Được rồi."
Lão Đổng tỏ vẻ đã hiểu. "Vậy tôi đợi tin tốt từ cậu."
…
Một lúc lâu sau.
Lão Đổng về đến nhà, liền than vãn với phu nhân.
Ông bực bội lắm.
Đã bao nhiêu năm rồi, ông mới hạ quyết tâm muốn thu nhận đệ tử, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng!
"Ông đấy."
Phu nhân dở khóc dở cười. "Ông vồ vập quá rồi, người không biết còn tưởng ông định cướp bản thiết kế của người ta đấy chứ."
"Hả?"
Lão Đổng ngơ ngác. "Tôi chính là giáo sư, việc gì phải đi cướp một cái bản thiết kế Một Sao chứ!"
"Ai mà biết được."
Phu nhân nói giọng trêu chọc. "Thời buổi này kẻ xấu đâu có ít."
"Bà..."
Lão Đổng tức đến râu vểnh ngược, mắt trợn trừng.
Nghĩ kỹ lại, hình như ông đúng là có hơi vội vàng thật.
"Ông 'thèm' đệ tử đến thế cơ à?"
Phu nhân bật cười.
"Thèm chứ."
Sắc mặt Lão Đổng trở nên nghiêm túc. "Chúng ta làm giáo sư, ai mà chẳng dạy qua hàng ngàn, hàng vạn sinh viên. Nhưng có mấy ai thật sự gọi mình một tiếng 'sư phụ'? Lại có mấy người thành tựu vượt qua được chúng ta?"
"Người ta hay nói mong con hơn người, đệ tử thì cũng khác gì đâu?"
"Với lại,"
"Thiên phú của đứa trẻ Trần Minh này thật sự rất xuất sắc, nền tảng cực kỳ vững chắc. Tiếc là, nó không tin tưởng tôi."
Lão Đổng tỏ vẻ đầy tiếc nuối.
"Ông đúng là..."
Phu nhân lại bật cười. "Có bản thiết kế tạm thời không? Đưa tôi xem nào."
"Đây."
Lão Đổng đưa qua.
Phu nhân xem một lát, mắt sáng rực lên. Không hổ danh đồ án điểm tuyệt đối, chỉ một bản thiết kế tạm thời thôi cũng đủ khiến bà cảm nhận được sự phi thường của đứa trẻ này.
Thảo nào chồng mình cứ canh cánh trong lòng.
"Ừm..."
Mắt phu nhân ngậm ý cười. "Thật sự muốn nhận cậu ta làm đệ tử?"
"Đương nhiên rồi."
Lão Đổng khẳng định chắc nịch.
"Ông nhìn xem."
Phu nhân chỉ vào đường vân trên bản thiết kế. "Ông có để ý không, những đường vân như tia chớp này đều có quy luật... Đây hẳn là một loại thuật toán mã hóa nào đó. Chỉ cần phá giải được thuật toán, là có thể khôi phục lại bản thiết kế thật sự của nó. Vừa hay, đội của chúng ta đang rảnh tay."
…
Ngày hôm sau.
Buổi tối.
Trần Minh đang ôn thi lại thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lão Đổng. "Trần Minh, có đó không con?"
"Dạ có ạ."
"Vậy con xem tấm hình này có quen không?"
Lão Đổng gửi bản thiết kế qua.
Xoẹt!
Phía bên kia im lặng rất lâu.
Khóe miệng Lão Đổng nở một nụ cười. Thằng nhóc này chắc không bị dọa sợ rồi chứ?
Cũng phải thôi.
Thằng bé này vì để giấu bản thiết kế mà phải bày ra đủ trò, nào là bản thiết kế tạm thời, nào là mã hóa, ai ngờ lại bị mình tung ra bản thiết kế thật sự.
Đúng vậy, không sai!
Thứ ông gửi cho Trần Minh chính là bản thiết kế thật sự của Thẻ Bắn 3 Mũi Băng Ngẫu Nhiên!
Là thành quả sau khi đội của phu nhân phải thức trắng đêm, cùng với sự suy diễn và phá giải của bao nhiêu thiên tài mới làm ra được!
Thế nhưng.
Ông không hề biết rằng, lúc này Trần Minh đang nhìn chằm chằm vào bản thiết kế với vẻ mặt hóa đá.
Cái gì đây?
Đây lại là cái quái gì nữa?
Đây là một bản thiết kế cậu chưa từng thấy bao giờ, đường vân vừa phức tạp lại vừa ngay ngắn. Tuy đều là đường vân Một Sao, nhưng có rất nhiều loại cậu chưa từng gặp...
Với trình độ hiện tại, cậu căn bản không thể hiểu nổi.
Ý của Lão Đổng là gì?
Thử thách?
Kiểm tra?
Lại nghi ngờ mình nữa à?
Trần Minh giờ đang chột dạ muốn chết.
May mà.
Lúc này, Lão Đổng lên tiếng: "Con trai, thầy gửi tấm hình này, chỉ muốn nói với con rằng hôm qua thầy không có ác ý, cũng không định lừa lấy bản thiết kế của con đâu. Chỉ là thấy con có thiên phú nên muốn chỉ điểm vài điều. Nếu có thể, thầy thật sự rất mong có thể nhận con làm đệ tử."
Lão Đổng nói thật lòng. Đây đã là thành ý lớn nhất của ông rồi.
Người ta hay nói thế nào nhỉ?
Lấy chân thành đổi lấy chân tình.
Thế nhưng.
Ông không hề biết, Trần Minh ở đầu dây bên kia lại một lần nữa đờ người ra.
Cái gì loạn xà ngầu cả lên thế này!
Nào là "tấm hình này" rồi "phá giải" rồi "ác ý", Lão Đổng uống say rồi à?
Khoan đã, lời nói hôm qua?
Trần Minh chợt nhớ lại những gì Lão Đổng đã đề cập, sắc mặt khẽ biến. Lẽ nào bản thiết kế trước mắt này...
Thế là.
Cậu thăm dò hỏi: "Đổng lão, thầy... đã tái hiện được nó rồi ạ?"
"Đúng vậy."
Lão Đổng khẳng định chắc như đinh đóng cột. "Ngay khi bản thiết kế hoàn thành là tôi đã tái hiện nó rồi. Mỗi lần chế tạo, thẻ bài đều cho ra hiệu ứng ba mũi băng ngẫu nhiên, hoàn toàn khác biệt."
BÙM!
Đầu óc Trần Minh như có sấm nổ.
Tái hiện?!
Họ thật sự đã tái hiện được nó?!
Lúc này, Lão Đổng gửi thêm một vài tài liệu. Trần Minh liếc qua, thấy rằng đối phương đã mời cả một vị đại sư R&D ra tay, dùng những đường vân Một Sao cơ bản nhất để suy diễn ngược lại một đường vân cao cấp phức tạp — "Ngẫu nhiên" — rồi vẽ lên thẻ bài. Nhờ vậy mới có được bản thiết kế vừa ngay ngắn vừa đầy tính mỹ cảm này.
Bản — Thẻ Bắn 3 Mũi Băng Cải Tiến THỰC THỤ!!!
Trần Minh hoàn toàn chấn động.
Hóa ra...
Thật sự có thể làm ra được sao??
Đây mới là "đẳng câp" của một đại sư nghiên cứu sao?!
Cậu chẳng qua chỉ là ăn may nhờ hiệu ứng ngẫu nhiên của đường vân tia chớp, còn người ta lại có thể chỉ qua vài trăm lần thí nghiệm đã phục dựng lại được một bản thiết kế mà ngay cả chính cậu cũng không làm ra nổi!
Có bản thiết kế này, Thẻ Bắn 3 Mũi Băng Cải Tiến sẽ hoàn toàn thuộc về cậu!
Chuyện này...
Trần Minh khô cả cổ họng. Lão Đổng lại mạnh mẽ đến vậy, món ân tình này...
"Đây là do thầy phục dựng ra ạ?"
Trần Minh nghiêm túc hỏi.
"Ờm..."
Lão Đổng thấy hơi chột dạ.
Lĩnh vực chuyên môn của ông và phu nhân khác nhau. Ông mạnh về R&D, còn về mảng phá giải thì phu nhân rành hơn. Tấm thẻ này cũng là do phu nhân phá giải ra.
Ông rất muốn nhận công.
Tiếc là, lòng tự tôn của một Chế Thẻ Sư R&D không cho phép ông nói dối trong lĩnh vực của mình.
Thế là.
Ông thở dài. "Là do phu nhân của tôi phục dựng."
"Hóa ra là vậy."
Trần Minh kinh ngạc thốt lên. "Con có thể đến chào hỏi phu nhân của thầy được không ạ?"
BÙM!
Lão Đổng cảm thấy đầu óc mình nổ tung, chỉ còn lại một ý nghĩ văng vẳng.
Toang!
Bị vợ ‘úp sọt’ mất rồi!!!
CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA
偷家 (Tōu jiā) / Đánh úp / Úp sọt / Backdoor: Đây là một thuật ngữ cực kỳ phổ biến bắt nguồn từ các game MOBA (đấu trường trực tuyến nhiều người chơi) như Liên Minh Huyền Thoại (League of Legends) hay Dota 2, ...
* Nguồn gốc: "Tōu" (偷) là "trộm/lén lút", "jiā" (家) là "nhà". "Tōu jiā" nghĩa đen là "trộm nhà". Trong game, nó chỉ chiến thuật một hoặc vài người chơi lén lút lẻn đến phá hủy nhà chính (công trình quan trọng nhất) của đối phương trong khi cả đội địch đang mải mê giao tranh ở một khu vực khác.
* Ý nghĩa mở rộng: Trong văn hóa mạng, "Tōu jiā" được dùng để chỉ hành động "đánh úp", "nẫng tay trên" một cách bất ngờ và ngoạn mục, đặc biệt là khi đối phương không để ý hoặc đang tập trung vào việc khác.
Cá chép hóa rồng / Vọng tử thành long: Cả hai thành ngữ đều có nguồn gốc từ điển tích "Cá chép vượt Vũ Môn" của Trung Quốc.
* Cá chép hóa rồng: Truyền thuyết kể rằng con cá chép nào bơi ngược dòng sông Hoàng Hà và nhảy qua được thác nước Long Môn (Vũ Môn) sẽ hóa thành rồng. Thành ngữ này là hình ảnh ẩn dụ cho sự nỗ lực vượt qua khó khăn để đạt được thành công vang dội, thăng tiến vượt bậc về địa vị xã hội.
* Vọng tử thành long: Nghĩa là "mong con trai thành rồng", thể hiện kỳ vọng của cha mẹ mong muốn con cái mình sẽ thành tài, có sự nghiệp vĩ đại. người 'con trai' trong tiếng Trung là tử, nên sau đó mới có từ 'đệ tử' đằng sau. dịch là "mong con hơn người".
* [Thuật ngữ] Bái sư: Đây không chỉ đơn thuần là "theo học". "Bái sư" là một nghi thức trang trọng, xác lập mối quan hệ thầy-trò (sư phụ-đệ tử) chính thức. Mối quan hệ này mang tính gắn kết sâu sắc, không chỉ truyền thụ kiến thức mà còn cả đạo đức, kinh nghiệm sống. Người thầy có trách nhiệm dìu dắt, còn người trò phải hết mực tôn kính và trung thành.