Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tối hôm đó.
Trần Minh đến tận nhà, đích thân thăm hỏi vợ chồng Lão Đổng, và có một buổi trao đổi chuyên sâu về việc phục dựng Thẻ Bắn 3 Mũi Băng cải tiến.
Lão Đổng nhìn mà lòng cứ chua như giấm.
Khó chịu lạ lùng.
Rõ ràng... là mình đến trước mà... tại sao lại thành ra thế này chứ.
"Thầy Đổng, phu nhân."
Trần Minh còn mang theo vài món quà.
"Cái thằng bé này."
Phu nhân Đổng cười nói, "Đến thì đến, còn bày vẽ quà cáp làm gì."
"Dạ, là điều nên làm ạ."
Trần Minh thành tâm nói.
Cậu thực sự rất biết ơn.
Bởi vì phu nhân Đổng đã mang đến cho cậu bản thiết kế thật sự!
Tiếc là, sau khi hiểu rõ cách phục dựng bản thiết kế, cậu biết mình tuyệt đối không thể hoàn thành nổi. Việc này đòi hỏi một nền tảng nghiên cứu và phát triển cực kỳ vững chắc.
Ừm…
Sau này vẫn nên thuê ngoài thì hơn.
"Ngồi đi con."
Phu nhân Đổng bưng trà ra. "Con đến đây lần này là để…"
"Con đến để xin lỗi ạ."
Trần Minh gãi đầu.
"Xin lỗi?"
Lão Đổng ngạc nhiên.
"Vâng ạ, con thật sự không thể bái thầy làm sư phụ."
Trần Minh cười gượng.
Lão Đổng đối xử với cậu chân thành như vậy, cậu dù thế nào cũng phải đích thân đến xin lỗi.
Còn về việc bái sư…
Cậu thật sự không thể.
Lão Đổng bây giờ đang coi đường vân tia chớp là "thể loại đường vân độc nhất của Trần Minh", nhưng một khi đi sâu tìm hiểu, chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ về trình độ chế thẻ của cậu.
Đến lúc đó cậu biết phải làm sao?
Nếu thầy phát hiện ra sự thật mà có ý đồ xấu, cậu phải làm gì?
Nếu thầy là người cực tốt, sẵn lòng bảo vệ cậu nhưng lại vì khí tức yêu thú trên người cậu mà bị liên lụy thì phải làm sao?
Vì vậy.
Trần Minh suy nghĩ rất lâu, cách tốt nhất chính là giữ khoảng cách.
Thầy vẫn là thầy.
Giữ vững mối quan hệ thầy trò như hiện tại là tốt nhất rồi.
"Thưa Lão Đổng, thật ra con đã có sư phụ rồi. Tấm Thẻ Mũi Băng cải tiến và thể loại đường vân này, đều là do sư phụ chỉ dạy mà thành."
Trần Minh chậm rãi nói.
Thảo nào.
Lão Đổng bừng tỉnh, như vậy thì nhiều chuyện đã được giải thích rõ ràng.
"Con rất tôn trọng thầy, cũng rất ngưỡng mộ thầy."
Trần Minh có chút ngượng ngùng. "Con rất xin lỗi vì đã gây phiền phức cho thầy."
"Không sao đâu."
Lão Đổng cảm thấy rất áy náy.
Đây là vấn đề của ông.
Trước đây ông đều sẽ hỏi xem có sư phụ hay không, lần này… ai mà ngờ một đứa trẻ thi trượt đến ba môn lại có sư phụ chứ?
"Sư phụ con tên là gì?"
Lão Đổng hỏi.
"Ờm…"
Trần Minh nghĩ một lát, dứt khoát bịa ra một cái tên nhân vật chính trong tiểu thuyết mà cậu từng đọc. "Sư phụ con tên là Lục Minh ạ. Thầy ấy luôn nói mình chỉ là một Chế Thẻ Sư bình thường, không có gì nổi bật. Chi tiết hơn thì con cũng không rõ lắm, cũng không dám hỏi."
"Thầy con khiêm tốn rồi."
Lão Đổng ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Một lúc lâu sau.
Ba thầy trò lại trò chuyện thêm một lát, Trần Minh mới xin phép ra về. Vợ chồng Lão Đổng nghiêm túc suy ngẫm.
"Lục Minh…"
"Trong giới có ai tên này không?"
"Chưa từng nghe qua, chắc hẳn lại là một vị Chế Thẻ Đại Sư ẩn mình nào đó. Tuy nhiên, em vẫn muốn hỏi một câu, phu nhân à, chị thật sự không có ý định 'đánh úp' em đấy chứ?"
"Ghét ghê~ Của em chẳng phải cũng là của anh sao~"
"???"
…
Ngày hôm sau.
Ký túc xá.
Trần Minh rất nghiêm túc nhìn bản thiết kế trước mặt.
Với sự giúp đỡ của Lão Đổng, cậu đã dùng tấm thẻ này để đăng ký chứng nhận, biến nó thành một thẻ bài hoàn toàn độc lập — Thẻ Mũi Băng Hình Cung.
Đường vân đã được chứng nhận.
Hiệu quả đã được chứng nhận.
Trần Minh cũng đã sở hữu tác phẩm đầu tay theo đúng nghĩa đen.
Đáng tiếc…
Chính cậu lại hoàn toàn không thể tái hiện nó.
Với trạng thái tinh thần lực và tình hình đường vân tia chớp của cậu, nếu vẽ lại, chắc chắn sẽ lại thành một mớ hỗn độn, phải không?
Dù sao thì.
Thẻ Bắn 3 Mũi Băng + đường vân tia chớp đã trở thành Thẻ Mũi Băng Hình Cung hiện tại.
Vậy thì.
Thẻ Mũi Băng Hình Cung + đường vân tia chớp thì sao?
"Hừm…"
Trần Minh thử chế thẻ.
Mặc dù, khả năng cao là ‘tốt’ nhân với ‘tốt’ có khi lại thành ‘tệ’, cuối cùng biến thành một mớ bòng bong.
Xoẹt—
Một nét bút hạ xuống.
Một đường vân quanh co, khúc khuỷu xuất hiện.
"Quả nhiên."
Trần Minh thở dài.
Cậu đúng là không thể trông mong mình vẽ được một đường thẳng.
Tiếp tục thôi.
Cậu vững vàng cầm bút chế thẻ.
Tấm thẻ này rất khó.
Cũng là thẻ tiến giai, nhưng độ khó của nó vượt xa Thẻ Bắn 3 Mũi Băng. Chỉ riêng đường vân chế thẻ đã có tới hai mươi hai nét, yêu cầu về tinh thần lực cũng rất cao.
Tuy nhiên, khó cũng có cái lợi của khó.
Trong quá trình vẽ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực của mình đang bị kích thích và được nâng cao.
"Thì ra đây chính là cách tu luyện của Chế Thẻ Sư."
Trần Minh trầm tư.
Cũng giống như cày đề vậy.
Những bài quá đơn giản làm như uống nước lã, làm bao nhiêu cũng vô ích! Nhưng việc công phá và tính toán những bài toán khó lại có thể nâng cao trình độ đáng kể.
Chế thẻ cũng vậy.
Việc vẽ những tấm thẻ khó và tôi luyện đến giới hạn mới có thể giúp tinh thần lực tăng tiến nhanh chóng.
Thế là.
Trần Minh chế thẻ càng lúc càng nghiêm túc.
Một nét.
Hai nét.
…
Lần này mới chỉ được một nửa, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Nếu chỉ xét trình độ chế thẻ thuần túy, cậu thậm chí còn không bằng Triệu Hàng, chỉ có thể dựa vào ý chí mà cắn răng chống đỡ, từng nét, từng nét, cho đến khi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cạch!
Chế tạo thất bại.
"Phù…"
Trần Minh gục xuống ghế, mềm nhũn.
Một lúc lâu sau.
Cậu lại đứng dậy, bắt đầu lại.
Xoẹt!
Xoẹt!
Cậu lại từng nét từng nét hạ bút.
Độ khó của tấm thẻ này vượt xa trình độ chế thẻ của cậu, điều đó cũng khiến mỗi nét bút cậu hạ xuống, cậu đều có thể cảm nhận được sự kích thích tinh thần mạnh mẽ và sự rèn luyện đến cực hạn.
Rất lâu sau.
Chế thẻ thất bại.
Lại lần nữa…
Thất bại.
Lại lần nữa!
Một ngày, hai ngày…
Trong ba ngày này, Trần Minh luôn ở trong trạng thái luyện tập cường độ cao.
Bây giờ cậu đã có thể vẽ đến nét thứ mười chín của tấm thẻ, chỉ còn ba nét nữa là hoàn thành.
Tuy nhiên, dù chưa hoàn thành chế thẻ, nhưng việc công phá tấm thẻ khó này đã giúp tinh thần lực của cậu tăng lên hẳn một bậc!
68%!
Trần Minh nở nụ cười.
Đợi khi tinh thần lực đạt 100%, tức là đạt trạng thái tràn đầy của tinh thần lực cấp một, cậu có thể thử đột phá lên tinh thần lực hai sao.
Còn về hiệu quả của tấm thẻ này…
Đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đáng tiếc.
Ngay lúc chuẩn bị tiếp tục bào sức chế thẻ, số tiền ít ỏi trong tay cuối cùng cũng cạn kiệt.
Hết tiền rồi.
Mấy ngày nay, việc mua thẻ phục hồi ý thức hải và bản thiết kế Thẻ Bắn 3 Mũi Băng, cùng với cường độ chế thẻ cao, đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của cậu.
"Phải đi kiếm tiền thôi."
Trần Minh suy nghĩ.
Đi làm công ư?
Làm công ăn lương á? Đời này không thể nào.
Công việc ở thế giới này đâu có dễ dàng, quá nguy hiểm!
Bán thẻ ư?
Thời gian thu hồi vốn quá chậm. Do mấy năm trước mở rộng tuyển sinh, số lượng Chế Thẻ Sư một sao cực kỳ nhiều, dù có chế thẻ hàng loạt cũng chỉ đủ kiếm tiền công rẻ mạt.
Còn về bạn bè…
Trần Minh lướt danh bạ, đột nhiên dừng lại ở một ảnh đại diện – em trai Trần Hạo.
Hừm…
Trần Minh khựng lại.
Vấn đề gia đình là điều cậu luôn muốn tránh né.
Hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ khá tốt, là một gia đình bốn người tiêu chuẩn, bố mẹ khỏe mạnh, em trai lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, có thể coi là một điểm cộng.
Chỉ là mỗi lần nguyên chủ nhắc đến người em trai này, đều có chút vui mừng xen lẫn ngưỡng mộ và ghen tị.
Nói sao nhỉ?
Em trai là một đứa trẻ rất tốt.
Thuở nhỏ, Trần Hạo thường xuyên bị bạn bè bắt nạt, chính Trần Minh là người luôn đứng ra giúp em đánh nhau trả thù, vì vậy Trần Hạo rất sùng bái anh trai mình. Chỉ là, sau khi đi học, Trần Hạo thể hiện tài năng hơn người, giành đủ loại giải thưởng, các cuộc thi thiếu niên, tiền thưởng nhận mỏi tay, tương lai xán lạn vô cùng.
Còn người anh này của cậu ta thì sao?
Chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Vì vậy, khi đăng ký nguyện vọng, để chứng minh bản thân, cậu đã không ngần ngại chọn chấp nhận điều phối, trở thành sinh viên của một trường đại học trọng điểm.
Cậu đã tự đắc suốt cả một mùa hè.
Ở cái huyện nhỏ này, cậu cũng thuộc dạng thiên tài hiếm có đỗ được trường trọng điểm, khắp mười dặm tám làng ai mà chẳng khen nhà họ Trần có một cặp thiên tài.
Đáng tiếc.
Lên đại học rồi cậu mới hối hận.
Vốn dĩ nên trở thành một Chế Thẻ Sư chuyên nghiệp, cậu lại bị điều phối sang chuyên ngành R&D – chuyên ngành cần thiên tư nhất, khó tốt nghiệp nhất và cũng tốn tiền nhất của Học viện Chế Thẻ!
Bỏ học ư?
Không thể nào!
Nhìn ánh mắt sùng bái của em trai… bạn có nỡ lòng nào nói rằng mình thi trượt chuyên ngành khác nên mới bị điều phối sang ngành R&D không?
Vì vậy, Trần Minh thậm chí không dám về nhà ăn Tết.
Sợ mất mặt.
Còn về số tiền thưởng em trai gửi đến, cậu càng không dám dùng.
Dù đã nghèo đến mức phải tự may quần bò cũ làm túi đựng thẻ, số dư tài khoản mỗi ngày không quá ba con số, cậu cũng tuyệt đối không động đến tiền của em trai.
Đây là niềm kiêu hãnh của cậu với tư cách là một "thiên tài".
Cũng là lòng tự trọng cuối cùng của cậu với tư cách là một người anh trai.
Đương nhiên.
Còn một lý do thực tế hơn cho việc không thể bỏ học là — hồi đó ở quê, cỗ bàn đã dọn ra ăn mừng hết rồi còn gì…
CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA
"Rõ ràng... là mình đến trước mà...": Bắt nguồn từ câu thoại kinh điển `明明是我先来的` của nhân vật Touma Kazusa trong visual novel/anime nổi tiếng "White Album 2". Câu nói này được thốt lên trong một phân cảnh "tam giác tình yêu" đầy đau khổ, thể hiện sự ấm ức, bất lực của người "đến trước" nhưng lại không có được tình yêu. Kể từ đó, nó đã trở thành một meme cực kỳ phổ biến trên internet châu Á, được dùng một cách hài hước trong mọi tình huống bị người khác "nẫng tay trên", từ tình cảm, công việc cho đến cả... xếp hàng mua đồ.
Tiệc ăn mừng đỗ đại học: Ở nhiều nước Á Đông, trong đó có Trung Quốc và Việt Nam, việc một đứa trẻ trong nhà đỗ vào một trường đại học danh tiếng là một sự kiện vô cùng trọng đại, là niềm tự hào của cả gia đình và dòng họ. Gia đình thường sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn (dọn cỗ, bày tiệc) để ăn mừng và thông báo với bà con lối xóm. Vì vậy, việc "cỗ bàn đã dọn ra rồi" không chỉ có nghĩa là đã ăn mừng, mà còn mang ý nghĩa "ván đã đóng thuyền", không còn đường lùi, tạo ra một áp lực vô hình nhưng cực lớn lên đứa trẻ.
Ý nghĩa "ván đã đóng thuyền", không còn đường lùi, thường chỉ áp dụng bên Trung vì bên đấy cạnh tranh đông, áp lực tâm lý, gánh nặng kinh tế,... nên đa số chỉ xem như thi đại học là thi một lần duy nhất. Còn bên mình đăng ký thi lại thì nộp giấy tờ rồi được duyệt thi lại thôi. Ngày nay, tập tục này vẫn còn nhưng ít ở Việt Nam, thường chỉ là để chúc mừng con lên đại học, không có ý nghĩa áp lực như bên Trung.
Em trai ruột (danh từ): Cách đặt tiêu đề này là một thủ pháp nghệ thuật. Tác giả không chỉ giới thiệu nhân vật Trần Hạo, mà còn muốn định nghĩa "em trai ruột" trong bối cảnh của Trần Minh. Đối với cậu, em trai không chỉ là người thân, mà còn là một (danh từ) bao hàm các ý nghĩa: niềm tự hào, động lực phấn đấu, sự so sánh, và cả áp lực/gánh nặng về lòng tự trọng.
Thuê ngoài (外包 - wàibāo): Là thuật ngữ kinh doanh chỉ việc một công ty thuê một công ty hoặc cá nhân bên ngoài để thực hiện một phần công việc hoặc dự án thay vì tự làm.