Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 112. Tặng Quà Còn Muốn Ép Người Ta Phải Nhận?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tử Vân nhìn Hứa Thuận từ chối một cách lễ phép như thế, nếu theo tính tình của nàng xưa giờ, hẳn là nàng đã chửi ầm lên rồi, nhưng khổ nỗi sư tôn đã dặn nàng nhất định phải tặng được rượu cho người ta.

Sư tôn người cũng mấy trăm tuổi rồi, sao còn e thẹn như vậy?

Haizz, biết thế đã uống trộm rượu rồi tính sau!

Xem ra vẫn phải nghĩ cách khác mới được, nếu không rượu này chắc chắn không thể tặng được.

“Sư huynh, lệnh sư về rồi kìa!” Tử Vân kinh ngạc chỉ vào phía sau Hứa Thuận.

“Ở đâu?” Hứa Thuận quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì cả, sau đó trong ngực bị nhét một thứ gì đó vào.

Vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Tử Vân đâu nữa, chỉ còn một câu của Tử Vân vọng lại.

“Sư tôn ta tặng đồ cho cho sư tôn ngươi, ngươi cầm lấy đi! Nếu làm mất lão nương sẽ không tha cho ngươi!”

“? ? ?”

Hứa Thuận nhìn bình ngọc màu xanh biếc trong ngực, có chút dở khóc dở cười.

Tặng quà còn có kiểu tặng như vậy à?

Ép người ta phải nhận!

Khoan đã... Hứa Thuận đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Hắn nhớ sư tôn của Tử Vân và Lam Đại chưởng môn là người quen cũ, có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm, còn có thể đi ké phi chu của Tử Ngạnh.

Vậy mà sư tôn của Tử Vân lại tặng rượu cho sư tôn hắn.

Sao cứ có cảm giác quan hệ của thế hệ này rất loạn nhỉ!

Nửa tháng sau Hứa Thuận mới nhìn thấy Lam đạo nhân.

“Ồ? Ngươi chỉ đi có một ngày thôi à?” Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận kể lại những chuyện xảy ra gần đây, vừa cười vừa nói: “Trong chợ Thanh Vân còn có Đối Nguyệt Lâu và Phù Vân Các, không đi trải nghiệm à.”

Đối Nguyệt Lâu là tửu lâu, Phù Vân Các là suối nước nóng.

“Không phải tiền của mình nên không dám phung phí.” Hứa Thuận nói.

Không phải của mình chung quy vẫn không phải của mình.

Lam đạo nhân cầm hồ lô vỏ đỏ, nói: “Hồ lô của Phúc Lộc Các, lúc ta còn trẻ cũng từng tới đó, ngươi trả giá ác thật đấy!”

“Chiếc hồ lô này cũng được lắm, có chút giá trị đấy, nếu là ta ít nhất phải mất năm trăm Thanh Ngân.”

Hồ lô này hắn không nhìn ra có vấn đề gì, cũng không biết có tên ngốc từ đâu ra đòi mua với giá năm nghìn Thanh Ngân.

“chưởng quầy vẫn còn nhớ rõ ngươi!” Hứa Thuận nói tiếp.

“Lúc đó ta và...” Lam đạo nhân nhìn hồ lô, bỗng nhiên không nói gì nữa, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.

Một lát sau ông ta lại cầm bình ngọc màu xanh biếc lên.

Bên trong là Thập Nhật Túy.

Hoa Tương Tư, sáu mươi năm, say khướt mười ngày, mượn rượu thành Tiên!

Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu một đêm vui thích.

“Nếu ngươi đã nhận bình rượu này vậy thì chính ngươi trả lại đi!” Lam đạo nhân đặt bình ngọc lên bàn.

“Ta?” Hứa Thuận sững sờ.

“Nàng ta là Lam Điệp, sống ở Thúy Bình Nhai.” Lam đạo nhân nói xong thì cầm ngọc bài và hồ lô của mình rời đi.

“Ơ?” Hứa Thuận còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy Lam đạo nhân tung người một cái bay thẳng lên trời, không thấy tung tích đâu nữa.

Hứa Thuận nhìn bình rượu trên bàn, gãi gãi đầu.

Mẹ nó chứ, sao phiền phức này lại rơi xuống người ta!

Haizz, ai bảo lúc ấy mình lại ngây ngô quá!

Hắn cũng không ngờ nữ tu Tử Vân mạnh mẽ kia lại chơi chiêu này với mình.

Nhìn sắc trời, hắn cầm bình ngọc ra cửa chính tiểu viện.

Chờ hắn rời tiểu viện không lâu lại có một tia kiếm quang màu trắng từ chân trời bay tới, hạ xuống trong tiểu viện.

Dáng dấp người nọ rắn rỏi, khí vũ hiên ngang, tướng mạo anh tuấn, bên trên lông mày trái có một nốt ruồi đen, cộng thêm bộ râu dài, nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt.

Chính là Đại đồ đệ của Lam đạo nhân, Tử Thử.

Tử Thử nghi hoặc nhìn tiểu viện không có một bóng người, giống hệt lúc gã trở về khi xưa, gã không khỏi buồn bực: “Ơ! Không phải nghe nói sư tôn vừa thu hai sư đệ à? Sao vẫn không có người nào thế này?”

Hứa Thuận cũng không biết Đại sư huynh nhà mình đã trở về, hắn liên tục hỏi thăm vài người, mất rất nhiều công sức mới tìm được Thúy Bình Nhai.

Thúy Bình Nhai và tiểu viện của Lam đạo nhân đều thuộc nằm ở chỗ vắng vẻ trong Thanh Hoa Phái.

Vách núi cao vút trong mây như được đẽo gọt ra, tựa ngọc bích xanh biếc. Trong khe đá có nước suối trong suốt róc rách chảy ra. Hoa dại khắp nơi, sắc thái sặc sỡ, đỏ như lửa, vàng như kim, trắng như tuyết, tím như ráng chiều.

Vô số hồ điệp bay múa trên những bông hoa dại, hoặc nhẹ nhàng bay lượn giữa các bông hoa, hoặc nhàn nhã xoay quanh trên không trung, màu sắc sặc sỡ trên cánh lấp lánh dưới ánh mặt trời, hệt như những vì sao rải rác trên bầu trời đêm.

Hứa Thuận nhìn tới ngây người, không ngờ trong Thanh Hoa Phái lại có chỗ như vậy.

Trên vách núi hồ điệp bay lượn có một tòa động phủ, phía trên viết ba chữ thanh tú.

Hồ hãm Tiên động.

“Xin hỏi Lam Điệp sư thúc có ở nhà không?” Hứa Thuận đi tới cửa động phủ, cất giọng hỏi.

Động phủ mở ra, từ bên trong có một người đi ra, chính là Tử Vân.

“Sao lại là ngươi? Ngươi tới đây làm gì?” Tử Vân nhìn Thập Nhật Túy trong tay Hứa Thuận, giọng điệu hơi khó chịu.

Nàng đoán được Hứa Thuận tới đây làm gì.

Hôm nay Tử Vân lại mặc y phục như bình thường. Cũng may đây là lần thứ hai Hứa Thuận nhìn thấy, tính đề kháng với vừa to vừa trắng đã cao hơn nhiều.

“Không biết lệnh sư có nhà không?” Hứa Thuận hỏi.

“Không có! Gia sư ra ngoài rồi.” Tử Vân nói.

Giờ phút này hệt như lúc đó.

Hứa Thuận đang định nói đó lại nhìn thấy một vị nữ tu từ trong động phủ đi ra.

Dáng dấp nàng thanh mảnh, mặc đạo y thanh lịch, hồ điệp đậu trên vai, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống, trên tóc cài một cây trâm ngọc đơn giản.

Khuôn mặt nàng tựa như tia nắng dịu dàng nhất trong ngày Xuân, mềm mại mà lại dịu dàng, trong ánh mắt hàng mi lờ mờ chất chứa một tia ưu sầu, cứ hệt như đang cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.

Tựa như Lâm Đại Ngọc, như trúc xanh trong rừng.

“Tử Tài bái kiến Lam Điệp sư thúc!” Hứa Thuận hành lễ với Lam Điệp, nói.

“Ngươi lại dùng chiêu của ta, đúng là...” Tử Vân cười lạnh một tiếng, cảm thấy Hứa Thuận múa rìu qua mắt thợ, định lừa nàng quay đầu lại.

“Vân Nhi, đừng hồ nháo.” Lam Điệp ngắt lời Tử Vân, nói: “Nếu đã là cao đồ của Nhiêm sư huynh thì xin mời vào trong. Đứng ở cửa nói chuyện còn ra thể thống gì?”

Nàng vừa mở miệng, giọng nói dịu dàng uyển chuyển, vô cùng dễ nghe.