Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này Tử Vân mới biết sư tôn nhà mình đến thật. Nàng vội vàng nói: “Sư tôn, không phải vừa rồi đã nói việc này giao cho ta xử lý là được rồi!”
“Tính cách ngươi hấp tấp nóng nảy, đừng có làm cao đồ của Nhiêm sư huynh khó chịu.” Lam Điệp nói với Hứa Thuận: “Cùng vào đi.”
Dứt lời, nàng đi trước dẫn đường.
“Sư tôn, ngươi...” Tử Vân thấy vẻ thiếu quyết đoán của sư tôn nhà mình, quả thực sốt ruột muốn chết.
Trong động phủ, lục ngọc làm gạch, lam ngọc làm bàn, lại dùng hồ điệp trang trí, nhìn có chút... vắng lặng.
“Tử Tài sư điệt, mời ngồi!” Lam Điệp ngồi trên đệm ngọc phía trên, ý bảo Hứa Thuận ngồi xuống cạnh bàn ngọc để nói chuyện.
“Đã lâu rồi ta không gặp huynh ấy, huynh ấy có khỏe không?” Lam Điệp hỏi.
Hứa Thuận đáp: “Sư tôn có thể ăn có thể uống, rất tốt.”
Thấy Lam Điệp còn muốn nói gì đó, Hứa Thuận vội nói ngay: “Lần trước sư thúc phái người gửi Thập Nhật Túy tới. Hôm ấy sư tôn không có nhà nên tiểu chất đành phải nhận thay. Hôm nay sư tôn trở về, nghe tiểu chất nói tới việc này mới bảo tiểu chất mang rượu trả lại.”
“Giờ Thập Nhật Túy đang ở đây!” Nói xong, Hứa Thuận đặt bình ngọc lên bàn.
“Đồ vật sư tôn ta đã tặng có lý nào lại lấy về!” Lam Điệp không nói gì, ngược lại Tử Vân lên tiếng trước.
“Huynh ấy... có nói gì không?” Lam Điệp chỉ ngây ngốc nhìn Thập Nhật Túy.
“Sư tôn ta không nói gì cả, chỉ bảo ta mang rượu tới.” Hứa Thuận thành thật đáp.
Lúc này không thích hợp để hắn nói thêm điều gì.
Chuyện của đời trước hắn vẫn ít dính vào thì hơn.
Lam Điệp sửng sốt, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Thật sao... Thì ra là vậy.
“Nếu rượu đã đưa đến, vậy tiểu chất cũng xin cáo từ!” Hứa Thuận hành lễ rồi nói.
Tử Vân vất vả lắm mới gửi rượu đi được, há có thể để Hứa Thuận rời đi như vậy, vậy không phải uổng công tặng rượu rồi sao?
“Sao ngươi có thể đi như vậy được, sư tôn ta tặng...”
“Thôi!” Lam Điệp ngắt ngang lời nàng, cố nén cảm xúc để nói: “Thế này lại làm phiền ngươi rồi!”
“Tử Vân, ngươi tiễn Tử Tài đi!” Lam Điệp lại dặn đồ nhi nhà mình.
“Không cần khách khí như thế!” Hứa Thuận nói xong thì rời đi luôn.
Cuối cùng cũng làm xong chuyện phiền toái này!
Tử Vân dẫn Hứa Thuận ra khỏi động phủ, trên đường gửi cho Hứa Thuận vô số ánh mắt như có thể giết người.
Tiểu tử, đừng có rơi vào tay lão nương đấy!
Hứa Thuận chỉ coi như không nhìn thấy.
Đợi đến khi Tử Vân trở lại cạnh đệm ngọc, chỉ thấy sư tôn nhà mình si ngốc nhìn bình ngọc rơi lệ, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó.
Tử Vân vừa thấy đã lập tức chạy đến trước mặt Lam Điệp, kéo tay nàng rồi nói:
“Sư tôn à, nữ nhân chúng ta đụng phải nam nhân mình thích thì phải bắt lại cầm tù làm Tinh Nô, ngày đêm ép khô mới được!”
“Ngươi ấy à...”
Lam Điệp phì cười, nàng biết Tử Vân đang trêu cho mình vui vẻ thôi.
“Ngươi là ai?”
Chờ Hứa Thuận trở lại tiểu viện đã thấy trong tiểu viện có thêm một vị tu sĩ tiên phong đạo cốt, bề ngoài trông cực tốt đang thưởng thức trà.
Hôm nay là ngày gì mà lại có người đến tìm Lam đạo nhân thế này?
Hứa Thuận còn đang do dự thì chợt nghe người nọ vừa cười vừa nói: “Ta là Tử Thử, ngươi là sư đệ sư tôn mới thu nhận đúng không?”
“Hả?” Hứa Thuận quả thật không ngờ người trước mắt lại là đồng môn sư huynh: “Ta là Tử Tài! Chẳng lẽ ngươi... là Đại sư huynh?”
Thật sự là do Tử Thử dáng vẻ gọn gàng, tiên phong đạo cốt khác xa Lam đạo nhân.
Nhưng có mấy người có thể giống với Lam đạo nhân chứ?
“Nghe nói sư tôn thu hai đồ đệ, chẳng lẽ ngươi là Tam sư đệ?” Tử Thử suy tư giây lát rồi nói.
Gã nhớ rõ hình như Tứ sư đệ là một người thọt chân.
“Đúng vậy. Bái kiến Đại sư huynh!” Tử Tài hành lễ rồi nói.
Tử Thử cũng đáp lễ lại, nói: “Đừng khách khí như vậy, sư tôn chúng ta cũng không quá chú ý những thứ này.”
“Nói cũng đúng.”
“Hôm nay ngươi có thấy sư tôn không? Ta về cả ngày rồi cũng không thấy một ai.” Tử Thử buồn bực nói: “Tứ sư đệ đâu rồi?”
Hứa Thuận đáp: “Sáng nay ta vừa gặp sư tôn...”
Nói xong lại kể qua chuyện xảy ra hôm nay.
“Tặng rượu? Lam Điệp sư thúc à!” Tử Thử không không có vẻ gì là bất ngờ, gã nói: “Một trăm năm trước ta từng gặp đối phương một lần.”
“Vậy mà nàng vẫn chưa quên sư tôn, thật là...” Gã lắc đầu, lại nói: “Sư đệ nói tiếp đi.”
“Còn về Tử Tô, lần gần nhất ta gặp gã là ba tháng trước. Gã nói mình đi du tu cùng các sư huynh sư muội khác!” Hứa Thuận nói tới tung tích của Tử Tô.
Du lịch tu hành, chính là du tu, tương tự như du học.
“Du tu?” Tử Thử sửng sốt, hỏi lại: “Chẳng lẽ gã sắp đến Long Hổ rồi? Nhanh vậy à?”
“Hẳn là gã vẫn chưa Trúc Cơ nhỉ? Lần trước gặp gã vẫn là Luyện Khí tầng bảy tầng tám gì đó.” Hứa Thuận nói.
“Hồ đồ! Có chút tu vi ấy còn chạy loạn gì chứ, không ở nhà tu hành cho tốt!” Tử Thử nói: “Khi Thông Thần kỳ sắp đến Long Hổ kỳ, có tu sĩ cần một chút chuyển cơ mới có thể du lịch nhân gian hồng trần, tìm kiếm cơ hội đột phá đến Long Hổ kỳ.”
“Gã còn chưa tới Trúc Cơ, không chịu tu hành cho tốt lại chạy loạn làm gì không biết!”
“Sư tôn cũng không để ý.”
Nghĩ đến Lam đạo nhân chỉ lấy mình làm gương, rất ít khi quản chính mình. Hứa Thuận hỏi: “Sư tôn lúc trước cũng quản Đại sư huynh và Nhị sư huynh như thế à?”
“Sư tôn rất nghiêm khắc với ta, ngược lại thì khoan dung với Nhị sư đệ hơn nhiều.” Tử Thử nghĩ lại rồi nói: “Ta là Đại sư huynh, sau này cần dùng để giữ thể diện đúng không?”
“Sư tôn cũng không quản ta và Tử Tô, chẳng lẽ ta và Tử Tô chỉ là góp đủ số thôi sao?” Hứa Thuận tự giễu.
“Cũng không phải thế, sư tôn nhìn người tương đối chuẩn, đại khái ông ấy sẽ tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó, vậy nên cách cư xử với sư huynh đệ chúng ta mới không giống nhau?” Tử Thử tìm một cái cớ cho Lam đạo nhân.
“Nói vậy ngươi có tin không?” Hứa Thuận hỏi lại.
“Ách...” Tử Thử không ngờ Hứa Thuận lại già dặn như vậy.
Vị sư đệ này nhìn qua có vẻ già dặn, không hợp với tuổi tác gì cả.