Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 114. Trong Lòng Sư Đệ Còn Thiếu...

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Khụ khụ... Lần này ta trở về chính là vì về núi tĩnh tu, đột phá đến Nguyên Thần kỳ. Chuyện của Tử Tô, ta đã biết thì không thể không quản.”

“Đợi lát nữa ta sẽ ra ngoài tìm Tử Tô sư đệ về. Dưới Trúc Cơ thì vẫn nên tu hành thật tốt mới được.” Tử Thử chuyển chủ đề, gã cảm giác bàn về võ mồm sợ là mình không thể nói lại Hứa Thuận được.

Gã lại nói: “Ta tu hành sớm hơn các ngươi hai trăm năm, nếu tu hành có vấn đề gì thì có thể hỏi ta!”

Tu vi của gã hiện tại là Kiến Chân tầng chín, chỉ thiếu một chút xíu là có thể đạt tới Nguyên Thần kỳ, hưởng thọ nguyên nghìn năm!

Tu vi như thế cũng không kém bao nhiêu so với chưởng môn của một số tiểu môn tiểu phái.

“Đại sư huynh, vừa hay ta đang có một vấn đề muốn thỉnh giáo Đại sư huynh!” Hứa Thuận đi vào phòng mình lấy ra Li Thủ Kiếm, sau đó múa một bài《Thanh Hoa Kiếm Pháp》

Tử Thử nhìn kiếm pháp của Hứa Thuận, cực kỳ điêu luyện, hàn khí dày đặc, trong kiếm pháp dường như còn có Long ảnh tiềm phục, đó chính là kiếm ý của Hứa Thuận.

Gã không nhịn được phải tán thưởng: “Diệu! Diệu! Diệu! Có thể múa bộ kiếm pháp này xuất sắc như thế đủ thấy kiếm pháp của sư đệ thật sự có thiên phú đấy!”

“Ta luôn cảm thấy theo kiếm pháp, trong lòng có thứ gì đó trào dâng, nhưng mà...” Hứa Thuận suy tư một lát, lại nói: “Nhưng vẫn thiếu chút gì đó.”

“Không ngờ sư đệ đã chạm tới ngưỡng cửa kiếm khí.” Tử Thử cảm thấy Tam sư đệ này không tệ, gã nói: “Trong lòng sư đệ thiếu sát khí.”

“Hoặc phải nói là sát cơ!”

“Cái gì cơ?” Hứa Thuận không hiểu.

“Xem ra sư đệ chưa từng chịu ấm ức, không hề có tâm tư muốn giết người.” Tử Thử nhìn Hứa Thuận, nói: “Kiếm chính là binh khí, dùng để chém giết.”

“Khi nào trong lòng có ý nguyện muốn giết người mãnh liệt, “Ta” và tâm hợp nhất, tâm và kiếm hợp nhất, kiếm không còn là kiếm, mà là pháp lực và ý chí của tu sĩ kéo dài ra, là công cụ để câu thông với thiên địa!”

“Như thế chính là kiếm khí!”

“Pháp lực của sư đệ đã đủ rồi, nhưng ý chí vẫn còn kém một chút!”

“Thì ra là thế.” Hứa Thuận như bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn cầm lấy Li Thủ Kiếm lên, nhìn bóng mình trên lưỡi kiếm, ở thế giới này đúng là hắn không nghĩ tới chuyện giết người. Hắn xuyên qua không lâu, dù cuộc sống ở thôn nhỏ không quá thoải mái nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì.

Bị yêu ma trong giếng dọa sợ gần chết, nhưng yêu ma đã bị Lam đạo nhân diệt trừ.

Nơi ở trước khi xuyên không dù sao cũng là xã hội pháp trị, dù có chịu uất ức thì cũng có thể dùng pháp luật hoặc dư luận làm vũ khí, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giết người cả.

Cả cuộc đời hắn đúng là chưa từng có ý nguyện giết người mãnh liệt bao giờ.

Giết gà cũng chưa được mấy con huống chi là giết người?

Đây cũng là bình cảnh khi hắn luyện kiếm đến bây giờ. Kiếm dù sao cũng dùng để giết người hộ đạo, không phải dùng để bài trí.

“Đa tạ Đại sư huynh!” Hứa Thuận nói.

“Sư huynh đệ với nhau cả, khách khí làm gì!” Tử Thử cười nói: “Ngươi cứ làm việc của ngươi trước đi, ta đi tìm một vị sư đệ khác về đã.”

“Tử Tô sư đệ và Tử Yên sư muội khá thân cận, sư huynh vẫn phải chú ý phương pháp mới được.” Hứa Thuận nói.

“Tử Yên?” Tử Thử sửng sốt, không ngờ Hứa Thuận lại dặn dò gã một câu như vậy.

Chuyện này còn liên quan tới một nữ tu, chẳng trách...

“Ta biết rồi.” Gã gật đầu một cái, sau đó một luồng kiếm quang từ đất bằng dựng lên, không thấy tung tích đâu nữa.

Hứa Thuận nhìn kiếm quang phiêu dật của Tử Thử, lòng tràn đầy hâm mộ.

Sau khi tu vi của tu sĩ đạt tới Kim Đan, kiếm khí sẽ hóa thành kiếm quang, có được đủ loại hiệu quả và uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Vạn dặm hành trình cũng phải bắt đầu từ từng bước một. Trong mấy tháng đi đường cùng Lam đạo nhân, hắn đã hiểu rõ điểm này.

Thế là hắn từng bước tu hành, đọc sách, luyện kiếm.

Khoảng bảy tám ngày sau, Hứa Thuận đang luyện kiếm thì nhìn thấy Tử Thử dẫn theo một người trở về.

Người kia chính là Tử Tô.

Lúc này vẻ mặt Tử Tô ngây ngẩn, lại mang theo một tia điên cuồng, một tia cố chấp, một tia bi phẫn, Hứa Thuận nhìn mà không hiểu ra sao.

Tử Tô làm sao vậy?

Sao lại thành ra thế này.

Bất kể thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên ba sư huynh đệ bọn họ tụ tập cùng một chỗ.

“Gã sao thế?”

Chờ Tử Tô rầu rĩ vào phòng của mình, Hứa Thuận kéo Đại sư huynh Tử Thử sang một bên, thấp giọng hỏi.

“Haizz!” Tử Thử chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Gã bị chơi xỏ.”

“Đám người Tử Yên kia đều tu Lạn Tiên, mục đích tiếp xúc với gã không đơn giản.”

“Tu Lạn Tiên?” Hứa Thuận không hiểu, tu tiên sao còn có Tu Lạn Tiên.

“Ngươi biết tu sĩ theo tu vi đề cao sẽ kéo dài thọ nguyên phải không.” Tử Thử đẩy cửa phòng của mình ra, ra hiệu cho Hứa Thuận tiến vào.

Trong phòng của gã cũng ngăn nắp như khuôn mặt, chỉ là trên vách tường treo rất nhiều tranh chữ, mỗi bức đều rồng bay phượng múa, trên bàn còn có văn phòng tứ bảo.

Dường như chữ trên tường là do gã viết.

Hứa Thuận nói: “Ta biết, sư tôn đã nói qua rồi.”

Thông Thần, hai trăm năm thọ nguyên.

Kim Đan, năm trăm năm thọ nguyên.

Nguyên Thần, nghìn năm thọ nguyên.

“Ngươi bây giờ đã là Thông Thần kỳ, có hai trăm năm thọ nguyên. Trừ thọ nguyên, ngươi có thể cảm thụ được ngươi và tu sĩ Trúc Cơ kỳ trước đó về cơ bản khác nhau thế nào không?” Tử Thử ý bảo Hứa Thuận ngồi xuống nói chuyện, sau đó các loại ấm trà sôi nổi tiến vào phòng, bắt đầu châm trà cho họ.

Bọn chúng cũng tương đối quen thuộc với Tử Thử, còn cọ chân gã.

Hứa Thuận khẽ gật đầu, sau khi Trúc Cơ, hắn cảm giác tố chất thân thể dường như không còn như con người nữa!

Tử Thử thấy Hứa Thuận gật đầu mới nói tiếp: “Sau Thông Thần kỳ là Long Hổ kỳ. Long Hổ kỳ tương đối hung hiểm, chỉ hơi bất cẩn sẽ dẫn tới Long tranh hổ đấu, thân tử đạo tiêu.”

“Nguy hiểm tới vậy cơ à?” Hứa Thuận hỏi.

Long tranh hổ đấu? Thân tử đạo tiêu?

“Không sai. Ngươi biết ý Long Hổ kỳ chứ?” Tử Thử thấy Hứa Thuận gật đầu thì nói: “Khi ‘Ta’ của Tu sĩ hóa thành ‘Hổ’, đó là một loại...”