Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gã nghĩ lại một chút rồi nói: “Hệt như thiên hạ không có chuyện gì có thể làm khó ta nữa! hệt như ta chính là kẻ ngầu nhất thiên hạ! Tâm tính những người khác trong mắt ta đều như gà đất chó sành!”
“Bây giờ nghĩ lại, rất khó tưởng tượng mình cũng có tâm tính ngu ngốc như vậy.”
“Ta hiểu!” Hứa Thuận nói: “Tâm tính bùng nổ.”
Kiếp trước hắn từng làm ở rất nhiều công ty, gặp được rất nhiều ông chủ ngu ngốc như thế. Lúc ông chủ kiếm tiền kiếm được tiền đều tự cho là mình trâu bò không ai bằng, anh minh thần võ, sẽ không phạm sai lầm.
Nhưng thật ra chỉ là heo treo đầu gió, sau khi gió lớn qua đi là hiện ra nguyên hình.
Cửa nát nhà tan, còn không thông minh bằng heo.
“Bùng nổ, từ này dùng rất hay!” Tử Thử nhấp một ngụm trà nóng, nói: “Sau khi bùng nổ tu sĩ sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn không tưởng được.”
“Thậm chí có tu sĩ sẽ so với mặt trời xem ai nóng hơn, thiêu đốt công pháp, cuối cùng bị thiêu chết.”
Hứa Thuận nghe mà nghẹn họng, này phải bùng nổ, cuồng vọng, ngu xuẩn tới mức nào!
Là tu sĩ bùng nổ ngu xuẩn, hay vẫn là ông chủ bùng nổ ngu ngốc hơn?
Suy nghĩ một lát, Hứa Thuận cảm thấy ông chủ bùng nổ vẫn ngu hơn!
“Bởi vậy rất nhiều tu sĩ đều sợ Long Hổ kỳ, nhất là từ Long Hổ tầng năm trở lên.” Tử Thử nói.
Long Hổ kỳ cũng được phân chia thành chín tầng.
Long Hổ tranh đấu, tầng sau so với tầng trước càng thêm hung hiểm.
“Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ thì còn tu tiên gì nữa!” Hứa Thuận cười lạnh.
Hắn có chút coi thường những kẻ đó.
“Tu sĩ là vì trường sinh, tu tiên là vì trường thọ, là vì hưởng thụ. Tu Tiên giới nhiều người như vậy nhưng mỗi một hai trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có người phi thăng...”
“Không phải tất cả mọi người tu tiên đều là vì thành Tiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có dũng khí để liều mạng tu tiên.” Tử Thử nói: “Có người cảm thấy hai trăm năm là đủ rồi.”
“Đủ rồi là sao?” Hứa Thuận không hiểu: “Không cầu thành tiên thì thôi, nhưng ngay cả năm trăm năm Kim Đan cũng không dám liều một phen? Vậy không bằng về nhà bán khoai lang cho rồi?”
Tử Thử thở dài một hơi, nói: “Tu tiên cần phải có căn cốt mới được, nhưng ai nói người có căn cốt tu tiên nhất định thích hợp để tu tiên chứ?”
Căn cốt đều là ngẫu nhiên, là công bằng nhất.
Có thể sẽ xuất hiện trên người con cháu nhà giàu, cũng có thể sẽ xuất hiện trên người ăn xin. Có thể sẽ xuất hiện trên người kẻ có tâm chí kiên định, cũng có thể xuất hiện trên người kẻ thối nát.
“Tu hành không dễ, chính bọn họ rõ ràng nhất.” Tử Thử nói tiếp: “Có thể lăn lộn tới Long Hổ kỳ đã khiến bọn họ tiêu hao mấy chục năm.”
“Bọn họ biết rõ mình là hạng người gì.”
“Kim Đan kỳ? Đối với bọn họ mà nói thì tựa như một ngọn núi lớn.”
Hứa Thuận gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tu sĩ cũng là người, cũng không khác gì phàm nhân.
Chính là sau khi trúng đòn hiểm của xã hội, bắt đầu phiêu đãng trong xã hội, một năm đổi tới ba công việc. Hứa Thuận cũng từng hối hận năm đó học cấp ba không cố học tập cho tốt, không thi đỗ các trường trọng điểm như 211 và 985.
(Các trường 985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới, còn các trường thuộc dự án 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia tại Trung Quốc)
Nhưng sau khi ổn định lại, thật sự có cơ hội trở về, hắn mới nghĩ mình thật sự có thể học tốt thi tốt được không?
Có lẽ hắn sẽ rất cố gắng học tập, nhưng khả năng lớn hơn là dù có cố gắng học tập thì vẫn không đạt được kết quả tốt nhất.
Học tập cũng là dựa vào thiên phú, phương pháp và sự chăm chỉ.
Chỉ dựa vào chăm chỉ thôi thì không thể thay đổi quá nhiều.
Đây chính là “làm không được”.
Chính mình là hạng người gì, giới hạn của mình ở đâu, chính mình là kẻ rõ nhất.
Đối mặt với khó khăn và núi cao, tất nhiên có người lựa chọn tung hê tất cả.
Thật sự không làm được!
“Vậy nên bọn họ mới không cố gắng tu tiên nữa, chỉ vì để hưởng thụ phần đời còn lại thôi sao?” Hứa Thuận nói.
“Đúng! Phóng đãng sa đọa, ăn chơi cờ bạc, thậm chí kéo thêm người nhập bọn, lấy việc làm nhục họ làm vui.” Tử Thử thở dài một hơi rồi nói:
“Bọn họ thường để nữ tu xinh đẹp hoặc nam tu anh tuấn dùng lý do kết giao dẫn dắt, chậm rãi tiếp xúc với những tu sĩ có tiền đồ tu hành rộng lớn.”
“Thông qua thời gian dài tiếp xúc và dụ dỗ, cuối cùng biến tu sĩ có tiền đồ thành kẻ giống như bọn họ, lăn lộn trong đầm lầy!”
“Nát! Quá nát!!”
“Nát như giòi bọ!” Tử Thử nói xong lời cuối cùng, tức giận mắng ầm lên.
Gã lại nói tiếp: “Đám người Tử Yên mặt ngoà tâng bốc Tử Tô sư đệ, thật ra lại coi Tử Tô như tên hề, dỗ dành Tử Tô chơi theo chúng.”
“Sau khi ta tìm được Tử Tô, dùng pháp thuật ẩn thân, sau đó... nhìn thấy bọn họ đang vui vẻ với nhau.”
(开银 – kāi yín – khai ngân xuất phát từ phương ngữ Quảng Tây, trong đó yin đồng âm với xin, 开银 là cách dùng từ khác của开心 – kāixīn – khai tâm – vui vẻ. Cả câu mang hàm ý người khác chơi trò gì đó nhưng không gọi mình)
“Từ sau khi Tử Tô sư đệ nhìn thấy cảnh đó tới giờ vẫn là bộ dáng như vậy.”
“Chẳng trách...” Hứa Thuận đã hiểu.
Nữ nhân mình thích vui vẻ với người ta, quan trọng là còn không gọi gã, chẳng trách Tử Tô lại có vẻ mặt đó.
Đúng là chẳng khác gì thằng hề.
“Sau đó các ngươi trở về?” Hứa Thuận hỏi.
“Ta vốn định giết sạch bọn họ, nhưng Tử Tô sư đệ lại bảo bỏ đi.” Tử Thử đáp: “Ta tôn trọng ý của gã.”
“Haizz!” Hứa Thuận thở dài một hơi, đang định nói gì thì đột nhiên nhận ra lời Tử Thử vừa nói có vấn đề.
Hắn nói: “Không phải môn quy Thanh Hoa Phái không cho đệ tử tàn sát lẫn nhau à?”
Một môn phái lớn như Thanh Hoa Phái tất nhiên phải có môn quy. Tuy môn quy mấy chục năm lại đổi một lần, sửa một chút, đến giờ môn quy so với môn quy đời đầu đã hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng tôn sư trọng đạo, đệ tử không được tàn sát lẫn nhau đều là môn quy cơ bản nhất.
“Phải!” Tử Thử đặt chén trà trên tay xuống, cười lạnh một tiếng: “Giết hết đám tu Lạn Tiên này, cùng lắm chỉ bị nhốt mấy trăm năm thôi!”
“Ta vừa hay có thể dùng thời gian đó để bế quan, đánh sâu vào cảnh giới Nguyên Thần!”
“...”
Sư huynh nhà mình quả là có khí phách.