Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tử Thử thuần túy là lợn chết không sợ nước sôi.
Dù sao gã cũng muốn tĩnh tu bế quan, tìm kiếm cơ hội đột phá đến Nguyên Thần kỳ, bị giam lại cũng chỉ đơn giản là tới một nơi yên tĩnh thôi.
Thanh Hoa Phái cũng sẽ không vì mấy tên tu sĩ kém cỏi mà làm khó một tu sĩ có khả năng đạt tới Nguyên Thần kỳ.
Tu sĩ ở Tu Tiên giới, trong mắt môn phái cũng chia theo người có giá trị và không có giá trị.
“Hừ... Nếu muốn trường sinh, muốn đột phá thì phải không sợ!” Tử Thử nói: “Sợ hãi cũng là kẻ địch.”
“Tu hành vẫn luôn là như thế.”
Nghịch lý tu hành là người càng sợ chết thì càng dễ chết, người không sợ chết mới có thể trường sinh.
Trường sinh chỉ là sản phẩm đính kèm khi các Tiên Nhân đời đầu tu luyện.
Bọn họ cũng không ngờ tu luyện thành Tiên Nhân lại có thể trường sinh.
Con đường tu hành chỉ có đi về phía trước mới có thể loại bỏ mọi chướng ngại.
Nếu trong lòng đầy rẫy sợ hãi thì sẽ dừng lại.
Đến lúc đó, chỉ một chút sợ hãi, một chút chướng ngại cũng sẽ đè chết người!
“Sư huynh, tu hành thật sự có thể đột phá ‘không làm được’ sao?” Hứa Thuận trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi.
Hắn nghĩ, nếu như so sánh kiếp trước với tu tiên vậy thì kiếp trước hắn cũng được cho là tu Lạn Tiên.
Bởi vì hắn không có yêu cầu gì đối với cuộc sống và đối với chính mình.
Được ngày nào hay ngày ấy, sống ngày nào hay ngày ấy, không phải tu Lạn Tiên thì là cái gì?
Hắn vừa rồi còn cười nhạo những người kia, nhưng lại chưa từng nghĩ mình cũng từng là người như vậy.
Thật sự mỉa mai làm sao.
Lúc hắn ba mươi tuổi, quay đầu nhìn lại mới nghĩ đến chuyện thay đổi, lại trải qua sinh tử và xuyên không, lúc này mới có thể đi con đường khác với chính mình ở quá khứ.
Hắn không khỏi sợ hãi.
Sợ có một ngày tu vi của hắn không tăng trưởng nữa, có một ngày hắn gặp bình cảnh lần lữa không thể đột phá.
Liệu hắn có từ bỏ hay không?
Hắn đã từng trải qua cảm giác “không làm được”, cảm nhận được tuyệt vọng giống như rãnh trời kia, như là trần nhà vắt ngang trên đầu mình, bởi vậy hắn mới sợ hãi như vậy.
Vô tri không sợ, biết rồi mới càng sợ hãi.
“Sư đệ, tu vi của ngươi không chậm.” Tử Thử nhìn Hứa Thuận rồi nói: “Chỉ trong vòng một hai năm đã hoàn thành Luyện Khí và Trúc Cơ. Theo hiểu biết của ngu huynh, trong các đời tu sĩ Thanh Hoa Phái cũng có thể coi là rất nhanh.”
“Chẳng lẽ giờ ngươi đang gặp phải bình cảnh? Không đúng, ngươi mới Thông Thần tầng một, bình cảnh cái rắm à!”
Hứa Thuận lắc đầu, chỉ hỏi: “Thật sự có thể đột phá ‘không làm được’ ư?”
“Có thể!” Tử Thử nói: “Ngu huynh trước khi đột phá Kim Đan từng gặp được.”
Gã còn một câu chưa nói, gã bây giờ đang thử đột phá Nguyên Thần cũng là đột phá một cửa ải “không làm được” khác.
“Sư huynh làm thế nào để đột phá?” Hứa Thuận hỏi.
“Ừm ~” Tử Thử nhớ lại rồi nói: “Cách đột phá bản thân của mỗi người đều không giống nhau, thứ ngu huynh sử dụng chính là ‘kiên trì’.”
“Cho dù tu luyện công pháp cũng không thể giúp ngu huynh tăng trưởng một tia pháp lực nào. Cho dù có kiên trì tu hành thì mỗi ngày cũng vẫn như nhau, chẳng khác nào đang lãng phí thời gian.”
“Nhưng ngu huynh vẫn kiên trì suốt năm năm. Mỗi ngày đều như thế.”
“Cứ thế, đột nhiên có một ngày pháp lực chuyển động, giằng co giữa Long Hổ bị đánh vỡ, Kim Đan của ngu huynh cũng thành.”
“Đương nhiên, đây là phương pháp của ngu huynh. Còn Nhị sư đệ lại xuống núi lịch lãm giang hồ rồi trở thành Kim Đan.”
“Mà sư tôn hình như chỉ là ru rú trong thư viện đọc sách mười mấy năm, cuối cùng thành Kim Đan, nhất phi trùng thiên...”
Hứa Thuận nói: “Mỗi người đều không giống nhau, bởi đây là chuyện của chính mình.”
“Đúng là như thế!” Tử Thử gật gật đầu, nói: “Tu hành đều là chuyện của chính mình. Người khác như thế nào chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.”
Hoa trong gương, trăng dưới nước, dù nhìn không khác biệt nhiều nhưng kỳ thực lại kém xa.
“Ta hiểu rồi, đa tạ sư huynh giúp giải thích nghi hoặc!” Hứa Thuận hành lễ một cái rồi nói.
Tử Thử cười bảo: “Sư đệ sao còn khách khí như thế, đều là huynh đệ nhà mình cả mà!”
“Quen rồi. Ta tiếp tục tu hành đây.” Hứa Thuận nói.
“Sư đệ cứ tự nhiên, nếu có thắc mắc gì có thể tới hỏi ta bất cứ lúc nào.” Tử Thử nói với Hứa Thuận.
“Được!”
Tử Thử nhìn bóng lưng Hứa Thuận rời đi, cứ cảm thấy vị sư đệ này của nhà mình rất... già dặn.
Kỳ quái, vì sao cảm giác đối phương còn già dặn so với tu sĩ hai ba trăm tuổi là gã nhỉ.
Kinh nghiệm là thứ không thể giả vờ được.
Chẳng lẽ sư tôn nói hắn có túc tuệ là thật?
Ba sư đệ của mình, một người nóng vội như lửa, một người có túc tuệ, một người thọt chân.
Sư tôn thu đồ đệ chỉ có chính mình là bình thường một chút, những người khác thật sự rất kỳ quái!
Hứa Thuận trở lại phòng, tiếp tục việc tu hành mỗi ngày. Hơn nửa tháng tu hành khiến pháp lực trong cơ thể hắn giống như... dòng nước nhỏ.
Thông Thần kỳ yêu cầu phải có pháp lực như sông ngòi, pháp lực như thủy triều, pháp lực như đại dương, cuối cùng cùng với “Thần” đồng thời hóa “Hổ”!
Hắn cách điều cơ bản nhất là pháp lực như sông ngòi vẫn còn rất xa.
Hắn cũng không nóng nảy vì pháp lực là thứ cần góp nhặt từng ngày.
“Thần” trong Nê Hoàn của hắn cũng càng thêm rõ ràng và tỉ mỉ, không còn qua loa như trước.
Quá khứ của hắn rất qua loa, nhưng khi hắn nghiêm túc đối mặt với cuộc đời và chính mình, “Ta” sẽ không còn qua loa như vậy nữa.
Nếu hắn tung hê tất cả rồi tu Lạn Tiên, “Ta” vẫn sẽ tiếp tục qua loa.
“Không ngờ ta ra ngoài công tác thôi mà ngươi đã Thông Thần rồi. Tiểu tử, nhanh thật đấy!”
Lúc hắn đang tu hành, dưới đáy lòng xuất hiện một thanh âm quen thuộc.
“Ngươi không phải thần kiếm hộ phái à? Sao cũng phải đi công tác?” Hứa Thuận đáp lại trong lòng: “Còn nữa, mỗi lần ngươi tới có thể đừng đột ngột như vậy được không?”
“Người dọa người, dọa chết người!”
Bất kể ai đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện trong lòng đều sẽ bị dọa nhảy dựng.
“Ta là kiếm, không phải người.” Thanh Hoa Kiếm cười lạnh.
“...”