Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“A đúng đúng, ngươi là kiếm!” Hứa Thuận nói.

“Chết tiệt, tiểu tử ngươi rất giống như đang mắng ta!” Thanh Hoa Kiếm cảm thấy giọng điệu của Hứa Thuận không đúng lắm.

“Ngươi là một thanh kiếm, sao còn phải đi công tác? Không phải cả ngày ngươi đều nằm trong khe suối ở Thanh Hoa Phái à?” Hứa Thuận lảng sang chuyện khác, chiếm chút hời ngoài miệng là được rồi.

“Ai lại có thể sai phái ngài đây thế!”

Thanh Hoa Kiếm thở dài một hơi, nói: “Haizz, nói cũng đúng! Ta nằm bò mấy nghìn năm trong Thanh Hoa Phái, cũng không nghĩ tới lại có ngày phải đi công tác.”

“Chém đều là mai rùa, mệt chết lão tử rồi!”

Mai rùa?

Hứa Thuận hỏi: “Chẳng lẽ từ Tiên giới xuống?”

“Ồ, không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết! Cũng đúng, ngươi là đồ đệ của tiểu tử béo Lam Nhiêm kia mà, biết chuyện này cũng bình thường!” Đầu tiên Thanh Hoa Kiếm khá kinh ngạc, sau đó lại thấy bình thường.

Tiểu tử béo...

Thì ra Lam đạo nhân trong mắt Thanh Hoa Kiếm là dạng này.

“Không biết lần này Kiếm Tôn gặp phải kẻ địch thế nào, có kể ta nghe với không.” Hứa Thuận rất tò mò kẻ bị Thanh Hoa Kiếm chém là ai.

“Cũng không phải không thể nói, tiểu tử Lam Đại kia cũng không dặn ta phải giữ bí mật!” Thanh Hoa Kiếm đáp: “Vả lại lần này người sử dụng bản tôn chính là tiểu tử béo sư tôn của ngươi.”

Chắc là lần trước để đối phương chạy mất nên lần này Lam đạo nhân và Lam Đại chưởng môn ra ngoài chém người cũng phải mang theo Thanh Hoa Kiếm.

“Tu vi của sư tôn ta thế nào?”

“Có chút tương tự với lão gia, thậm chí là hậu sinh khả úy đấy!” Thanh Hoa Kiếm nói với vẻ tán thưởng!

Tử Tô yên lặng ngồi trong căn phòng tối tăm.

Gã đã ngồi như vậy vài ngày.

Không nói một lời, không ăn uống, không động đậy.

Hai mắt gã phủ đầy tơ máu, cứ như vậy ngơ ngác nhìn vách tường.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt gã chính là mảnh trắng bóng nhìn thấy mấy ngày trước.

Đám sư huynh sư tỷ sư muội kia giữa làn hương Mộng Tử trần trụi quấn quýt lấy nhau, vô cùng khó coi.

Trong đó có Tử Yên.

Tử Yên! Tử Yên!

Gã chưa bao giờ nhìn thấy Tử Yên lộ ra biểu cảm phóng đãng lại vui sướng như vậy.

Gã như sét đánh ngang tai, cảm thấy thế giới đang sụp đổ.

Ban ngày Tử Yên còn gọi gã sư huynh ơi sư huynh à, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, Tử Yên ăn nói nhỏ nhẹ chớp mắt lại cùng người khác vui vẻ, còn thích thú đắm chìm trong đó.

Gã cảm thấy rất đau lòng.

Sao lại như vậy!

Sao lại như vậy chứ?

Thế giới ở trong mắt gã triệt để đảo điên.

Khi Đại sư huynh Tử Thử muốn giết bọn họ, gã ngăn cản Tử Thử.

Gã cũng không biết vì sao.

Xấu hổ, nhục nhã, oán giận... Còn có những loại cảm tình khác, mấy ngày nay không ngừng hiện lên trong lòng gã.

Thì ra... Gã trong mắt người khác là kẻ như vậy!

Ha... Ha ha...

“Chiêm chiếp ~”

Lúc gã đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một con linh điểu. Tử Tô ngẩng đầu, nhận ra con chim kia, đó là linh điểu của Tử Yên, tên là “Yến Tước Nhi”.

Linh điểu để lại một phong thư rồi vỗ cánh bay đi.

Tử Tô nhìn lá thư kia, mãi vẫn chưa động.

Nếu là lúc trước, chắc chắn gã sẽ mở phong thư ra ngay lập tức.

Nhưng sau khi trải qua chuyện mấy ngày trước, gã đang do dự.

Trong thư sẽ viết gì?

Là xin lỗi? Là giải thích? Hay là điều gì khác?

Rất lâu rất lâu sau, trong phòng hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong.

Cuối cùng, gã đứng dậy, cầm lá thư lên.

Thư bị mở ra, mang theo mùi hương thanh nhã, đó là mùi hương trên người Tử Yên.

Rất nhiều lần đứng gần Tử Yên, gã có thể ngửi được mùi hương trên người Tử Yên một cách rõ ràng.

Thư mở ra, bên trong chỉ có một câu.

“Dưới ánh trăng Thanh Hưởng Tuyền, cùng quân một hồi.”

Thanh Hưởng Tuyền là nơi Tử Yên từng dẫn gã tới, khi đó chỉ có hai người bọn họ tâm tình dưới ánh trăng, Tử Yên còn bị gã ôm vào lòng.

Hiện giờ...

Tất cả đều khiến gã cảm thấy buồn nôn!

Nhưng... Trong lòng gã vẫn còn một tia hi vọng.

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tử Yên có ẩn tình gì thì sao?

Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tử Yên có nỗi khổ không nói được thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Tô nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tử Yên, Tử Yên mỉm cười với gã.

Gã cảm thấy vẫn nên tới đó xem thử.

Xem thử xem, ngộ nhỡ...

Tử Tô cứ như vậy, một tay nắm chặt lá thư, một tay đẩy cửa ra, thất tha thất thểu đi về phía Thanh Hưởng Tuyền.

Gã đẩy cửa ra ngoài đã kinh động đến Tử Thử và Hứa Thuận.

Tử Tô đã mấy ngày không ra khỏi cửa đột nhiên ra ngoài, thử hỏi sao Tử Thử và Hứa Thuận có thể không lo lắng?

Hai người nhìn thoáng qua, chuẩn bị đi theo xem thế nào.

Trước khi ra cửa, từ tay phải Tử Thử toát ra vô số bạch quang, vẽ trên người mình, sau đó Hứa Thuận không nhìn thấy Tử Thử nữa.

“Ồ!”

Lúc Hứa Thuận còn đang kinh ngạc, hắn phát hiện từng điểm bạch quang bay lên trên người mình, hắn lại nhìn thấy Tử Thử có vô số bạch quang trên người...

“Đây là pháp thuật ẩn thân?” Hứa Thuận chỉ từng thấy qua pháp thuật này trong sách.

Pháp thuật ẩn thân chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể thi triển.

“Không sai, ta dùng bản Ẩn Thân Pháp thứ năm, không chỉ có thể ẩn đi thân hình của hai người chúng ta mà còn có thể để chúng ta nghe được tiếng nói chuyện của nhau.” Tử Thử gật đầu, nói: “Chúng ta đuổi theo thôi.”

“Đừng vội, Tử Tô sư đệ đi không nhanh.”

“Nói cũng phải!”

Hai người đi theo Tử Tô bước khập khiễng, đi khoảng một canh giờ thì tới một nơi vắng vẻ trong Thanh Hoa Phái.

Trong núi tối tăm, chỉ có ánh trăng dẫn đường. Một thác nước được hình thành từ sơn tuyền trong núi rơi xuống hồ nước trong vắt, trên tảng đá phát ra tiếng nước trong trẻo.

Đây chính là Thanh Hưởng Tuyền.

Tử Tô đi tới trước hồ nước, đã thấy một mỹ nhân đang đùa nghịch trong làn nước.

“Tử Tô sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tới, tiểu muội chờ ngươi đã lâu.” Mỹ nhân trong hồ nước lên tiếng, đó là Tử Yên mà trong lòng Tử Tô vẫn nhớ mãi không quên.

Lúc này Tử Yên đang ở trong hồ nước, mái tóc của nàng trải trên mặt nước, khuôn mặt của nàng dưới ánh trăng như đóa phù dung chớm nở, nàng mỉm cười với Tử Tô.

Nhìn thấy nụ cười của Tử Yên, Tử Tô thật sự rất khó để tin đây là cùng một người với Tử Yên phóng đãng mấy ngày trước.