Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 118. Một Gã Thọt Cũng Muốn Tu Tiên?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Vì sao?” Tử Tô chua chát hỏi.

“Cái gì vì sao? Tiểu muội không hiểu lắm, ngày đó Tử Tô sư huynh không từ mà biệt, thật sự khiến tiểu muội nghi hoặc đấy!” Tử Yên hồn nhiên hỏi lại.

Nghe thấy Tử Yên giả bộ hồ đồ, Tử Tô trầm mặc giây lát mới chậm rãi nói: “Ta đã nhìn thấy, cũng đã biết.”

“À, thì ra Tử Tô sư huynh đã nhìn thấy.” Tử Yên nghe Tử Tô nói vậy, ngược lại cười bảo: “Vậy thì vừa hay.”

“Xoạt” một tiếng, nàng bước ra khỏi hồ nước.

“Tử Tô sư huynh, ta có đẹp không?” Nàng nói.

Ánh trăng chiếu vào thân thể trần trụi như bạch ngọc của nàng, bọt nước chảy qua thân thể nổi bật của nàng, khiến Tử Tô nhìn đến ngây dại.

“Ta có đẹp không?” Nàng khẽ quay một vòng, để Tử Tô nhìn rõ ràng toàn bộ thân thể mình hơn.

Tử Tô nhìn tới miệng đắng lưỡi khô, nhìn tới không nói lời.

“Ta có đẹp không?”

Nàng lắc hông đi tới trước mặt Tử Tô, cầm tay Tử Tô đặt trước ngực mình, nói với vẻ quyến rũ: “Tử Tô sư huynh, ngươi thích ta đúng không?”

Tay Tử Tô chạm vào nơi mềm mại kia, giống như bị lửa đốt, gã vội vàng rút tay về.

Tử Yên khẽ cười một tiếng, ghé sát mặt lại gần Tử Tô, nàng mở miệng nói: “Tử Tô sư huynh! Tới đây! Làm ta vui vẻ, làm ta sung sướng đi.”

“Để ta cảm nhận sự to lớn của Tử Tô sư huynh, mà ta sẽ để Tử Tô sư huynh cảm nhận cực lạc!”

“Không! Không!” Tử Tô lui về sau mấy bước, rời xa Tử Yên.

Đây không phải Tử Yên trong lòng gã, đây không phải Tử Yên trong mắt gã.

“Ồ ~ Thì ra Tử Tô sư huynh không thích ta như vậy!” Tử Yên khẽ cười một tiếng, nói: “Đúng là một vị sư huynh đáng yêu.”

“Không phải Tử Tô sư huynh chưa từng chạm vào nữ nhân đấy chứ?”

Nàng ta trưng ra vẻ đáng thương động lòng người, hơi nghẹn ngào nói: “Tử Tô sư huynh, ta lạnh quá! Ta chờ ngươi cả đêm rồi, sao giờ ngươi mới đến!”

“Ngươi có thể ôm ta một cái không? Tử Tô sư huynh, ta đẹp như vậy, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?”

Giọng nói dịu dàng yếu ớt, ai nghe thấy cũng thương, khiến Tử Tô nghe mà lòng mềm nhũn cả ra.

Gã hận không thể lập tức ôm Tử Yên vào lòng, yêu thương nàng một phen, nhưng gã không làm như vậy.

Gã tự kiềm chế mình!

Gã biết một khi mình ôm lấy Tử Yên, một khi giao hợp với Tử Yên thì có nghĩa là mình chấp nhận Tử Yên, có nghĩa là mình chấp nhận “sai lầm”, có nghĩa là mình khuất phục trước dục vọng và yếu đuối.

Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, sau đó gã sẽ không thể thoát khỏi Tử Yên, trở thành một trong những bề tôi dưới váy Tử Yên, gã sẽ trở thành một tên Lạn Tu!

“Vị sư muội này...dâm đãng! Biết chơi đấy!” Tử Thử ẩn thân trong bụi cỏ cách đó không xa lên tiếng.

“Đúng thật!” Hứa Thuận gật đầu đồng ý.

“Dáng người cũng bình thường!” Hứa Thuận lại nói thêm.

Hắn cứ cảm thấy một nam một nữ trước mắt rất giống với A Phi và Lâm Tiên Nhi.

(阿飞与林仙儿- A Phi và Lâm Tiên Nhi là hai nhân vật trong Tiểu Lý Phi Đao, A Phi là kiếm khách thật thà, đem lòng ái mộ đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi vì nghĩ ả dịu dàng tốt bụng nhưng thật ra đây lại là kẻ độc ác dâm đãng, cuối cùng A Phi dứt tình từ bỏ đối phương)

“Đúng thế!” Tử Thử có mấy trăm năm tu vi, thường xuyên lang bạt khắp Tu Tiên giới, có loại nữ nhân nào gã chưa từng gặp qua.

Với ánh mắt của gã, Tử Yên hơi gầy.

Nhưng mẹ nó, sư đệ tuổi còn trẻ mà đã có kiến thức rộng rãi, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo!

Hai người nhìn nhau một cái rồi lại tiếp tục xem kịch vui.

Bên kia Tử Tô đang lui ra phía sau, Tử Yên tiến lên trước một bước, gã lại lùi về sau một bước.

Rõ ràng gã tới để hỏi vì sao, rõ ràng gã đến tìm một lời giải thích, vậy mà lại bị Tử Yên ép lui từng bước một.

Cuối cùng gã bị ép tới vách đá, không còn đường lui nữa.

“Tử Tô sư huynh, ngươi muốn đi đâu? Ta đáng sợ vậy sao?” Tử Yên ép Tử Tô đến vách đá, cánh tay trắng nõn như chặn Tử Tô lại.

Dù tướng mạo Tử Tô bình thường, hơn nữa chân còn thọt, nhưng nàng chưa từng thử qua hương vị của nam nhân thọt chân.

Hơn nữa còn là một gã xử nam!

“Tử Tô sư huynh! Đến đây, cùng ta tiêu hồn nào!” Tử Yên nói xong định cưỡng hôn Tử Tô.

Nàng tin rằng lúc này không có nam nhân nào có thể từ chối mình, dù có thì cũng không phải Tử Tô trước mắt.

Tử Tô lúc này như con chim nhỏ, sắp bị nàng ăn mất!

Nhưng Tử Tô lại đẩy Tử Yên ra.

“Tử Yên, ta và ngươi bất đồng!” Tử Tô đẩy Tử Yên ra rồi nói: “Ta muốn tu tiên! Ta muốn thành Tiên!”

Khi bị ép đến tuyệt lộ, cuối cùng Tử Tô cũng nhớ ra trước đây mình đã trải qua những ngày thế nào!

Gã lăn lộn trong Tu Tiên giới, mãi vẫn không thể đột phá Thông Thần cảnh, không có một tia pháp lực, giống như chuột chạy qua đường, ngay cả đám hành tẩu giang hồ hãm hại lừa gạt người khác cũng ghét bỏ gã.

Gã vốn không hề có hi vọng với quãng đời còn lại của mình, đã chuẩn bị tìm một ngôi miếu đổ nát, vậy nhưng cuối đời lại gặp người thay đổi cả cuộc đời gã.

Lam đạo nhân.

Vậy mà gã lại được một vị tu sĩ Phi Thăng kỳ thu làm đồ đệ!

Đó là may mắn nhường nào!

Thân phận của gã xảy ra thay đổi cực lớn, từ cỏ rác thoáng cái biến thành tu nhị đại tầng cao nhất trong Tu Tiên giới!

Thân phận thay đổi khiến gã vô cùng sợ hãi, khiến gã vô cùng tôn kính Lam đạo nhân, lại khiến gã cảm thấy như mộng ảo, gã thật sự không thể tưởng tượng được vì sao Lam đạo nhân lại thu mình làm đồ đệ.

Là vì lúc đó gã có lòng tìm tới chết?

Khiến Lam đạo nhân sinh lòng thương hại?

Không, không phải!

Gã không cần người khác thương hại!

Gã thật sự muốn tu tiên, muốn xem thử phong cảnh trên trời, dù có phải chết đi nữa!

Đoạn thời gian này gã vẫn luôn bay bổng.

Từng câu “sư huynh” bên tai khiến gã dần quên đi chính mình trước đây, khiến gã cảm thấy mình và quá khứ đã hoàn toàn khác biệt.

Gã dần quên đi sơ tâm.

Hiện tại gã nhớ ra rồi.

Gã muốn tu tiên.

“Ngươi...” Tử Yên không ngờ Tử Tô lại đẩy nàng ra, nàng nghe thấy lời Tử Tô nói thì không nhịn được cười: “Tu tiên? Ngươi? Một gã thọt?”

Một gã thọt cũng muốn tu tiên? Cũng muốn thành Tiên?