Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 119. Bởi Vì Đây Là Lựa Chọn Của Ta!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tử Yên cảm thấy thật nực cười, nàng cảm thấy không hổ là đồ chơi chính mình chọn, thật thú vị làm sao.

Tử Tô ở trong tuyệt cảnh, giọng điệu nói chuyện cũng không còn giống vừa rồi, mang theo một tia bướng bỉnh và cố chấp: “Dù ta là gã thọt nhưng vẫn muốn thành Tiên.”

【Đánh gãy chân gã đi, gã là thứ gì chứ, vậy mà cũng dám tới trộm kinh thư của tiểu gia...】

【Một gã thọt cũng có thể tu hành à? Ồ ~ Tới giờ vẫn chưa thấy Tiên thọt bao giờ nhỉ!】

【Gã thọt cũng muốn thành Tiên? Ha ha ha... Vậy chẳng phải ta là thiên vương lão tử rồi à?】

Gã nghĩ tới quãng thời gian lưu lạc khắp Tu Tiên giới, khi ấy người khác cũng châm chọc khiêu khích gã như vậy.

Bất kể là ở Tu Tiên giới hay Thanh Hoa Phái thì người thọt đều sẽ bị cười nhạo. Kẻ khác mở miệng ra gọi một tiếng sư huynh nhưng trong lòng vẫn khinh thường ngươi như cũ!

Tử Tô lớn tiếng nói: “Ta tu hành là vì chính mình, cũng là muốn chứng minh cho những kẻ coi thường ta thấy!”

“Ta muốn cho bọn họ biết, người thọt cũng có thể thành Tiên! Người thọt có thể thành Tiên!”

“Mà bọn họ còn không bằng kẻ thọt như ta!”

“Ha ha ~” Nghe Tử Tô nói xong, Tử Yên cười ha hả, nàng cười rất lớn tiếng, cười đến mức phải khom cả lưng xuống.

“Thành Tiên! Vậy mà ngươi còn muốn thành Tiên! Ngươi có biết tu sĩ Long Hổ kỳ nguy hiểm đến mức nào không. Ta từng tận mắt nhìn thấy, Lân sư huynh đáng yêu của ta cứ như vậy...” Tử Yên lấy tay múa may một chút.

“Bùm một tiếng, nổ tung ngay trước mắt ta! Máu tươi bắn lên mặt ta, thịt vụn cũng văng lên người ta. Chỉ trong nháy mắt đã không còn nữa!”

Tử Yên dừng lại giây lát rồi lại nói: “Đối phương đã không còn! Lời thề dưới ánh trăng của chúng ta cũng không còn nữa!”

Từ đó về sau tu vi của nàng trì trệ không thể tiến lên, thậm chí còn thụt lùi.

Nàng sợ hãi việc tu hành!

Nàng thà chính mình không phải là tu sĩ Long Hổ mà là tu sĩ Thông Thần còn hơn!

Hứa Thuận trong bụi cỏ đang xem trò vui, nghe Tử Yên nói vậy bèn hỏi Tử Thử: “Cảnh giới Long Hổ nguy hiểm vậy à?”

“Long tranh hổ đấu vô cùng hung hiểm, nhưng giống bà điên này nói cũng khá hiếm thấy đấy.” Tử Thử đáp: “Ta đã đề nghị Lam Đại chưởng môn quan tâm tới sức khỏe tâm lý của tu sĩ từ lâu rồi! Xem đi, không phải đã xảy ra chuyện rồi đấy sao?”

Bên kia Tử Tô nghe được lời Tử Yên nói ngược lại còn nở nụ cười, gã cười rộ lên có chút điên cuồng, nói mà không kiêng nể gì: “Vậy... thì sao!”

“Nếu không thể thành Tiên chẳng qua chỉ là chết sớm hoặc chết muộn mà thôi! Có gì đáng tiếc đâu! Ngươi nên cảm thấy vui mừng thay đối phương mới đúng!”

“Kẻ đó chết trên con đường cầu Tiên, mà không phải lăn lộn trong vũng bùn lầy lội cùng ngươi!”

“Ta chưa bao giờ e ngại cái chết! Ta từng bị người ta đánh tới trọng thương, nằm suốt bảy ngày bảy đêm, ta tưởng ta chết chắc rồi, nhưng cuối cùng ta vẫn không chết!”

“Ta đã từng tẩu hỏa nhập ma, ngồi bất động suốt một tháng, ta gần như sắp chết đói tới nơi, nhưng ta vẫn không chết!”

“Chết rốt cuộc có gì đáng sợ! Ngươi đang sợ cái gì chứ!”

“Nếu không thành Tiên được thì Đại Thừa kỳ cũng tốt! Đại Thừa kỳ không được thì Kiến Chân kỳ cũng được. Không tu đến Kiến Chân kỳ được thì Kim Đan cũng chấp nhận được.”

“Chưa đến Kim Đan mà chết ở Long Hổ kỳ, bị Long tranh hổ đấu hại chết ta cũng không oán không hối!”

“Bởi vì đây là lựa chọn của ta!” Vẻ mặt Tử Tô điên cuồng, so với Tử Yên càng thêm cuồng loạn, hệt như năm đó gã xin Phật bảo từ chỗ Lam đạo nhân.

“Chết! Có gì phải sợ? Tu hành mới là thứ ta theo đuổi! Ta đúng là rất thích ngươi! Ta đúng là rất quan tâm ngươi! Vậy nên mới không nhìn rõ ngươi!”

“Không ngờ ngươi lại tự chà đạp chính mình như thế! Tử Yên, ngươi thật ngu xuẩn! Thật sự khiến người ta phải thất vọng!” Tử Tô nói xong lời cuối cùng, gần như là gầm lên một cách giận dữ.

Rõ ràng gã thích Tử Yên như vậy, rõ ràng coi nàng như ánh trăng, rõ ràng muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, muốn coi nàng là bạn đồng hành trên đường đời, vậy mà...

“Chà đạp?!” Tử Yên bị Tử Tô mắng té tát, nàng phản bác: “Sao có thể tính là chà đạp được!”

“Người như ta cả đời đều tu không thành Tiên, ta chỉ muốn sống một cuộc sống như mình muốn. Ăn uống vui chơi, mỹ nam vờn quanh, có gì sai à?”

“Người như ta thiên sinh lệ chất, có thể thu hút rất nhiều nam nhân quay xung quanh ta! Có gì sai nào? Ta nếm thử cách chơi mới mẻ và các nam nhân khác biệt, mỗi ngày làm tân nương, có gì sai chứ?”

“Ngươi vốn không hiểu ta, ta trải qua cuộc sống mà nữ nhân khác có hâm mộ cũng không được, sao có thể gọi là chà đạp đây?”

“...”

Tử Tô im lặng, đúng là gã không quá hiểu nữ nhân như Tử Yên, trước khi gặp được Tử Yên, thật sự gã chưa gặp được mấy nữ nhân.

Nhưng gã biết gã không cần phải hiểu.

Bởi vì đã không còn quan hệ gì với gã nữa.

“Sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông!” Tử Tô nhắm hai mắt lại, nói.

“Sau này?” Tử Yên mỉm cười, nói: “Hôm nay ngươi được hời từ sư muội còn muốn đi à? Đến đây nào, chờ sư muội khai trai cho ngươi, ngươi nếm thử tư vị của sư muội sẽ không rời khỏi sư muội được đâu!”

“Nào! Sư huynh! Cùng ta tới miền cực lạc đi!” Nói xong nàng định mạnh mẽ ôm lấy Tử Tô.

Nàng là Long Hổ kỳ, mà Tử Tô chỉ là Luyện Khí kỳ.

Chênh lệch tu vi giữa bọn họ rất lớn.

Hôm nay nàng đã quyết định không thể để con chim non Tử Tô này chạy trốn!

“Xoạt” một tiếng, Tử Tô lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo, đoản kiếm đâm thẳng về phía trước, may mà Tử Yên tránh nhanh, bằng không rất có thể đã bị đâm xuyên qua người.

Gã cũng mở hai mắt ra, trong mắt gã tràn đầy... tơ máu!

Đó là sự điên rồ khi chỉ có thể giết ra một con đường sống từ trong tuyệt cảnh.

Vừa rồi gã nhắm mắt lại vì đó là sự nhượng bộ cuối cùng của gã.

Hiện giờ gã muốn kiếm trong tay giết ra một con đường sống cho mình.

Dù chính mình có thể không đánh lại Tử Yên, dù có thể mình sẽ chết!

Vậy thì đã sao!

Chết trên con đường tu tiên so với tiếp tục sống mà sa đọa với gã vẫn dễ chấp nhận hơn.