Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Y phục của Hoàng Đan Hội cũng là màu tím tro, nhưng trên đó có rất nhiều văn tự không hiểu nổi, khiến người ta bất giác không thể sáng tỏ.

“A Nghiệp, do ngươi đa nghi quá thôi, trước kia quần áo của Hoàng Đan Hội màu gì cũng có, sau này mới thống nhất lại! Chưa biết chừng gần đây lại đổi tiếp.” Đại Tử lắc đầu, cảm thấy A Nghiệp quá đa nghi.

A Nghiệp nghiêm túc nói: “Đại Tử, kiểm tra hàng hóa đi, như vậy cũng yên tâm hơn.” Bọn họ từ Đông Hương xa xôi tới đây đều vì vụ mua bán này.

“Phục ngươi rồi!” Đại Tử cầm một viên Thần Tiên Đan lên, chỉ thấy Thần Tiên Đan mượt mà, màu sắc sáng bóng như trân châu ngọc, vừa nhìn đã thấy là hàng thượng phẩm.

“Đan này vừa nhìn đã biết là thượng phẩm rồi! Thật sự là không nỡ ăn, sau khi trở về phải cắt thành mấy mảnh, một viên có thể bán được bốn năm phần tiền!”

Suy nghĩ giây lát, gã dùng tay tách Thần Tiên Đan thành hai nửa, ném một nửa vào miệng.

Tiếp theo gã nhắm mắt lại, chờ đợi Thần Tiên Đan mang đến cảm giác lâng lâng bay bổng.

Thần Tiên Đan có thể giúp người tu hành, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cảm giác như thần tiên.

Giá bán không rẻ, cung không đủ cầu.

“Hử?” Đại Tử chờ một hồi, mở to mắt.

“Sao rồi Đại Tử?” A Nghiệp thấy Đại Tử mở to mắt, vội hỏi.

“Không đúng lắm!” Đại Tử chỉ cảm thấy tâm thần yên tĩnh, không nóng như vừa nãy nữa, nhưng cảm giác lâng lâng bay bổng kia cũng không có.

“Có phải do dùng không đủ lượng không?” Đại Tử nhét nguyên một viên Thần Tiên Đan vào miệng lần nữa, sau đó lại đợi một hồi.

Tâm của gã càng thêm thanh tịnh.

Không chỉ có thanh tịnh mà còn hơi lạnh.

“Ngươi nếm thử đi!” Đại Tử hơi hoảng hốt, đưa nửa viên đan dược vừa rồi cho A Nghiệp.

A Nghiệp nhét nửa viên đan dược vào miệng, thưởng thức một lát, nói: “Đại Tử, vị không đúng.”

“Đậu má nó!” Đại Tử cuống lên, mồ hôi trên trán chảy ra: “Vậy mà người của Hoàng Đan Hội lại dám bán hàng giả!”

“Mau ra ngoài tìm hắn! Không được để hắn chạy mất!” Nói xong gã cũng không quạt nữa, ném cây quạt sang một bên rồi dẫn theo hai tên tay sai ra khỏi tiểu viện, định đi tìm Hứa Thuận.

Bọn họ vừa ra khỏi viện đã thấy một người trung niên mặc đạo y màu tím tro đang chờ bọn họ trong quán trà.

Bên hông đạo nhân treo một chiếc hồ lô vỏ vàng, trông vô cùng bắt mắt.

Đạo nhân kia nhìn thấy bọn họ, nói vẻ khó chịu: “Giả lão đại, sao giờ ngươi mới đến! Ta chờ ngươi đã lâu!”

“Hoàng Đan Hội các ngươi bán hàng giả!” Nhìn thấy đạo nhân, Đại Tử nổi giận đùng đùng quát.

“Nực cười! Hoàng Đan Hội chúng ta không dối trên gạt dưới, làm gì có hàng giả! Ngươi chớ có ngậm máu phun người!” Đạo nhân kia nghe Đại Tử nói thế, hừ lạnh một tiếng: “Thích mua thì mua, không mua thì thôi!”

Giọng điệu gã nói “Thích mua thì mua, không mua thì thôi” hơi giống với giọng điệu lúc Hứa Thuận nói chuyện, khiến Đại Tử càng nóng giận hơn: “Vừa rồi người của các ngươi bán hàng giả cho chúng ta, giờ lại giở trò cũ nữa à! Khốn khiếp!”

“Người của Hoàng Đan Hội quá hiểu phép tắc! Đừng trách ta điên lên!”

Đạo nhân kia nhìn thấy Đại Tử bừng bừng tức giận cũng cảm thấy kỳ quái.

Hôm nay gã chỉ tới trễ nửa canh giờ, sau khi tới lại đợi Giả lão đại một lúc lâu. Sao vừa thấy mặt Giả lão đại đã nói mấy lời không hiểu nổi thế này.

“Mất thời gian của ta!” Gã không muốn dây dưa với Giả lão đại, hôm nay gã còn rất nhiều việc: “Lần sau đừng tới Hoàng Đan Hội mua thuốc nữa!”

Thái độ ngạo mạn như thế khiến Đại Tử thật sự không nhịn được nữa, gã xoay người một cái, vô số phi châm màu đen bay về phía đạo nhân.

“Khinh người quá đáng, cho ngươi biết lão Cổ đây có bao nhiêu cái răng!”

Hứa Thuận không biết chuyện xảy ra với tên béo sau khi hắn rời đi.

Hắn đang ở trong một quán trà, nghe người ta kể chuyện.

Tiên sinh kể chuyện du dương trầm bổng, nước bọt tung bay, kể về Hoàng đế Đại Ngu anh minh thần võ, đại sát tứ phương, kiến quốc lập nghiệp.

Hứa Thuận nghe tới mức mệt mỏi muốn ngủ.

Lúc còn ở Thanh Hoa Phái hắn đã biết Tu Tiên giới rất lớn.

Trước đó cùng Lam đạo nhân hành tẩu mấy nghìn dặm cũng chỉ là trong một địa phương có tên “Xích Huyền Thần Châu” của Tu Tiên giới.

Bên ngoài Xích Huyền Thần Châu còn có vạn vạn dặm cương thổ.

Trong miệng người kể chuyện Hoàng đế Đại Ngu đã thống nhất thiên hạ, bởi với kiến thức của bọn họ, bọn họ cho rằng thiên hạ chỉ lớn tới vậy.

Có điều trong vòng hai mươi năm, Xích Huyền Thần Châu từ Ngũ đại Thập quốc biến thành một quốc gia thống nhất, biến hóa như vậy cũng đã rất nhanh.

Mang tới cảm giác thương hải tang điền.

Có lẽ chờ sau khi tu vi của Hứa Thuận cao thâm hơn, qua mấy trăm năm nữa, chưa biết chừng Đại Ngu lại chia năm xẻ bảy, tại Xích Huyền Thần Châu lại xuất hiện vương triều mới.

Nghĩ đến những điều này, Hứa Thuận thanh toán tiền trà, ra khỏi quán, chuẩn bị đi một vòng nữa để tìm một chỗ đặt chân.

Hắn vừa ra khỏi quán trà đã có một người lén lút theo sau.

Một người bình thường.

Hứa Thuận đã phát hiện đối phương nhưng không để ý tới ông ta, ngược lại vẫn tiếp tục đi trên đường.

Đi qua một hai con phố, đi tới một chỗ vắng vẻ, người kia lén lút đuổi kịp, nói: “Tiên sư, ngài có thuốc không?”

“Ngươi có bệnh à?” Hứa Thuận hỏi ngược lại.

Hắn nhìn thấy người này vàng vọt gầy gò, mặc quần áo cũ nát, giống như ăn mày. Tuổi chừng bốn mươi năm mươi, ánh mắt trống rỗng, nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.

“...” Người nọ sững ra, cảm giác trong lời nói của Hứa Thuận còn có hàm ý gì đó. Ông ta mất rất nhiều sức lực mới trưng ra vẻ nịnh nọt, nói tiếp: “Các hạ là tiên sư của Hoàng Đan Hội phải không?”

“Phải thì sao, không phải thì sao?” Hứa Thuận không phủ nhận, cũng không xác nhận.

Hắn cảm thấy rất lạ, vì sao cứ có người nhận nhầm hắn thành người của Hoàng Đan Hội.

Hoàng Đan Hội mặc quần áo giống hắn lắm à?

“Người bình thường tuy ăn Thần Tiên Đan nhưng lại không biết về Hoàng Đan Hội. Chỉ có ta...” Người nọ nói với vẻ tự đắc: “Chỉ có ta biết Hoàng Đan Hội.”

“Ta biết tất cả Thần Tiên Đan đều mua từ chỗ Hoàng Đan Hội các ngươi. Đám gian thương kia vừa sang tay đã kiếm được rất nhiều tiền. Đáng tiếc năm đó ta... Bỏ lỡ cơ hội này, bằng không cũng sẽ không lưu lạc tới mức này.”