Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 128. Không Đáng Để Đồng Tình!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hứa Thuận nghe ông ta tiếp tục lải nhải: “Thần Tiên Đan, thần tiên tốt, ăn một viên là không quên được. Vì Thần Tiên Đan, ta bán gia sản bán vợ con lấy tiền, hôm nay đã hai bàn tay trắng.”

“Đã rất nhiều ngày ta không ăn Thần Tiên Đan, ta cảm thấy ta sắp chết rồi!”

“Chỉ cầu tiên sư thưởng cho ta thêm một viên Thần Tiên Đan, để ta lại làm thần tiên lần nữa!” Nói xong người nọ quỳ xuống, dập đầu với Hứa Thuận.

“...Ngươi bán cái gì lấy tiền?” Hứa Thuận nhìn hắn chằm chằm, hỏi.

“Gia sản và vợ con.” Người nọ ngẩng đầu lên, nói.

“Ngươi có hối hận không?” Hứa Thuận trầm giọng hỏi lại.

“Vì làm thần tiên mà vứt bỏ vợ con, từ bỏ gia sản, không hề hối hận!” Người nọ nói: “Cầu tiên sư thưởng cho ta một viên Thần Tiên Đan! Không, nửa viên cũng được... Nửa viên thôi cũng được!”

“Nửa đời sau ta xin làm trâu làm ngựa, trả lại ân tình của tiên sư.”

“Bốp bốp bốp”, đó là tiếng ông ta dập đầu.

Quả thật đã rất lâu ông ta không được ăn Thần Tiên Đan, hiện giờ ông ta hai bàn tay trắng, không mua nổi Thần Tiên Đan, chỉ có thể khẩn cầu tiên sư của Hoàng Đan Hội đại từ đại bi.

“Ta thấy ngươi hình như mấy ngày rồi chưa ăn cơm, ta không có Thần Tiên Đan, chỉ có lương khô thôi. Ngươi cầm đi!” Hứa Thuận đưa một miếng lương khô qua.

Hắn lúc này sao lại không biết Thần Tiên Đan là thứ quái quỷ gì chứ.

Vừa rồi lúc bán đồ, hình như đã coi Tĩnh Tâm Đan là Thần Tiên Đan.

Ôi chao, không phải đã vô tình chơi tên béo kia một vố đấy chứ?

Không đúng!

Thần Tiên Đan có hại với con người, Tĩnh Tâm Đan vô hại đối với người ăn vào, hắn cũng không hề hại tên béo đó!

“Không, ta không cần lương khô! Tiên sư đại phát từ bi, cho ta một chút vụn Thần Tiên Đan cũng được, xin cho ta ăn thêm một lần nữa!” Người nọ dập đầu bôm bốp, dập tới máu chảy đầy đầu.

Vì ăn Thần Tiên Đan mà bảo ông ta đi chết ông ta cũng nguyện ý.

Thân phận như ông ta đi tìm tiên sư của Hoàng Đan Hội cũng có thể gặp nguy hiểm. Ngộ nhỡ khiến tiên sư khó chịu, có trở tay đánh chết ông ta cũng không ai nói gì.

Hứa Thuận cầm một miếng lương khô trong tay, im lặng không nói.

Từ một viên đến nửa viên, từ nửa viên đến vụn đan, đói bụng cũng không ăn lương khô, chỉ muốn ăn Thần Tiên Đan.

Vì Thần Tiên Đan mà bán gia sản lấy tiền thì thôi đi, còn bán cả vợ con.

Phía sau lưng kẻ đáng thương trước mắt này có phải là một gia đình đáng thương không?

Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc, nhưng người trước mắt không đáng để đồng tình.

“Grào!”

Dường như bên tai Hứa Thuận vang lên tiếng hổ gầm.

“Thần” mấy tháng chưa hề biến hóa trong Nê Hoàn đang chấn động, kéo theo pháp lực trong cơ thể, chậm rãi quấn lấy, dung hợp lại với nhau, hệt như muốn hình thành cái gì đó.

Giết, giết tên bại hoại này!

Giết, giết tên cặn bã này!

Giết, giết kẻ vô dụng này!

Sát ý kích động dâng trào trong lòng hắn, cùng pháp lực quanh thân đồng thời chấn động, khiến hắn chỉ hận không thể giết luôn tên cặn bã này!

Nhưng hắn đã kiềm chế, hắn không phải kẻ thích lạm sát.

Giết, cũng không thể giải quyết vấn đề.

“Ta không có thuốc, ngươi đi đi!” Hứa Thuận nhắm mắt lại, nói.

“Cầu tiên sư đại phát từ bi! Cầu tiên sư đại phát từ bi!” Người nọ vẫn cố chấp dập đầu.

Hứa Thuận không kiên nhẫn, quay đầu bước đi.

Người kia nhìn thấy hi vọng duy nhất của mình sắp đi, vội vàng bổ nhào qua ôm chân Hứa Thuận, lấy dấy lên tro bụi.

“Cầu tiên sư đại phát từ bi! Cầu tiên sư đại phát từ bi!” Ông ta đau khổ cầu xin, máu loãng, nước mắt và tro bụi trộn lẫn trên mặt ông ta, khiến ông ta trông vô cùng xấu xí.

“Ta cũng từng có vợ con.” Hứa Thuận đưa lưng về phía ông ta, đột nhiên nói: “Lúc họ còn ở bên, có đôi khi ta sẽ ghét bỏ thê tử lải nhải, con cái bướng bỉnh.”

“Nhưng...” Giọng Hứa Thuận tràn đầy hồi ức, tràn ngập dịu dàng: “Sau khi thật sự xa rời họ ta mới phát hiện ta thường nhớ tới họ.”

“Ta đã từng mong cầu giấc mộng có thể liên thông, giấc mộng của ta có thể giao với bọn họ, vào giấc mộng thăm bọn họ.”

“Đáng tiếc... Đó đều là mong ước xa vời. Hiện giờ qua hơn hai mươi năm, dáng vẻ bọn họ đều đã mơ hồ. Ta chỉ có thể vẽ lại hình ảnh họ, nhưng không biết vẽ có đúng không.”

“Có lẽ qua hai mươi năm nữa sợ rằng ta cũng quên dáng vẻ họ thế nào.”

“Có lẽ qua hai trăm năm nữa ta sẽ quên mất ta từng có vợ con?”

“Vậy mà lại có người bán vợ bán con chỉ là vì một viên đan dược? Hừ...”

Tiếng cười của Hứa Thuận khiến người nọ nghe không hiểu, ông ta chỉ là cuồng loạn hô: “Xin tiên sư đại phát từ bi! Xin tiên sư đại phát...”

“Grào” một tiếng, người nọ dường như nghe được một tiếng hổ gầm.

Sau đó một luồng bạch quang hiện lên, ông ta cảm thấy cổ lành lạnh, tầm mắt quay cuồng, chỉ thấy ở một thân thể không đầu phun ra máu tươi giữa tro bụi.

Giết, cũng không thể giải quyết vấn đề, nhưng có thể giải quyết người có vấn đề.

“Kiếp sau làm người đi!”

Đây là câu cuối cùng ông ta nghe được.

Gặp phải tình cảnh thế nào sẽ có tâm tình thế ấy.

Dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ như Lam đạo nhân, gặp phải tiếc nuối cũng sẽ cảm khái.

Lúc ở trong núi, Hứa Thuận tu hành một mình, không tiếp xúc với những chuyện này.

Tại hồng trần, hồng trần ập vào mặt, vui buồn hợp tan, hỉ nộ ái ố giống như thanh âm, ngươi không muốn nghe cũng phải nghe.

Mỗi người đều là người sống sờ sờ, đều có câu chuyện của riêng mình.

Đại đa số câu chuyện cuộc sống đều là bi kịch.

Tay Hứa Thuận tiện nắm Li Thủ Kiếm, nhìn thi thể và đầu người mỗi thứ một nơi, thở dài một hơi.

Bị một kẻ cặn bã như vậy quấn lấy, vốn Hứa Thuận cũng không muốn giết ông ta.

Nhưng quá khứ của ông ta, hành động của ông ta đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hứa Thuận.

Giống như phát động khiêu khích với “Thần” của Hứa Thuận, với giá trị quan của hắn, “Thần” của hắn vô cùng chán ghét loại người như vậy.

“Thần” và pháp lực kích động sát ý, khiến Hứa Thuận xông lên, trong một giây xúc động đã trở tay rút kiếm giết người này.

Đúng, là xúc động!

Sức mạnh mãnh liệt tràn ngập tứ chi bách hài của Hứa Thuận, giúp pháp lực của hắn tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn, khiến bình cảnh hồi lâu không thể đột phá cũng buông lỏng, đây chính là “Hổ”.