Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 129. Thế Này Mà Cũng Đụng Hàng?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hoặc phải nói là hình thức ban đầu của “Hổ”, hay “Hổ con”.

Chỉ giết một người, thuận theo “Thần”, thuận theo giá trị quan của mình là “Thần” có thể biến thành “Hổ”.

Nếu như tiếp tục thuận theo giá trị quan của mình, thuận theo “Thần”, cùng với tu vi dần nâng cao, “Hổ con” cuối cùng sẽ trưởng thành thành “mãnh hổ”!

Hung ác uy mãnh, bách quỷ lui tránh, có thể trợ giúp tu sĩ phá vỡ hết thảy chướng ngại, một ngày nào đó cũng có thể tranh đấu với “Long” của đất trời.

Thế nhưng... Hứa Thuận cảm thấy không đúng lắm.

Chẳng lẽ sức mạnh không phải do ta khống chế sao?

Sao còn muốn ta thuận theo sức mạnh?

Dĩ nhiên “Thần” là một phần của mình, là nhận thức của mình đối với thế giới, “Hổ” là “Thần” và pháp lực dung hợp, nhưng vẫn không đúng lắm!

Trước mắt không phải là lúc để chậm rãi suy tư vấn đề này.

Hứa Thuận thu hồi Li Thủ Kiếm, tay kháp một cái, niệm chú ngữ “Vô Trần Thuật”.

Sau đó hắn chỉ tay một cái, thi thể, quần áo của người nọ, còn có vết máu phun ra, tất cả đều biến mất sạch sẽ trong quang mang pháp thuật.

Vô Trần Thuật còn có tên khác là “Thuật Rửa Chén”, “Thuật Vệ Sinh”. Nếu coi thi thể con người là bụi bặm trong trời đất, vậy thì “Vô Trần Thuật” còn có thể biến thành “Hóa Thi Thuật”.

Đây chính là phiên bản thứ bảy của “Vô Trần Thuật”.

Hào quang tán đi, từ nay về sau giữa đất trời không còn người kia nữa.

Ông ta tên gì? Hứa Thuận không biết, nhưng Hứa Thuận biết người này là đồ khốn.

Càng khốn nạn hơn là Hoàng Đan Hội, biến Tĩnh Tâm Đan thành Thần Tiên Đan gì đó, quả thực tội ác tày trời!

Ở một bên khác, Giả Đại Tử và hai tiểu đệ đánh tới lưỡng bại câu thương với Bạch đạo nhân của Hoàng Đan Hội, sau khi A Nghiệp giải thích rõ ràng một phen, rốt cuộc bọn họ cũng xác định được một chuyện.

Đây là hiểu lầm!

Có người giả mạo người của Hoàng Đan Hội, gặp Đại Tử trước, dùng Tĩnh Tâm Đan bình thường coi như Thần Tiên Đan, lừa hết Ngũ Thải Thần Sa của Đại Tử rồi.

Người kia quen thuộc quá trình làm việc của Hoàng Đan Hội như thế, lại cẩn thận chuẩn bị nhiều Tĩnh Tâm Đan như thế, chắc chắn đã âm mưu từ lâu, chưa biết chừng chính là nội gián trong Hoàng Đan Hội.

Bạch đạo nhân cũng cảm thấy có lý.

Người đứng đắn ai lại mang nhiều Tĩnh Tâm Đan theo như vậy!

“Chúng ta đuổi theo! Chắc chắn hắn không thể chạy xa được!” Bạch đạo nhân cắn răng nói.

Ông ta cắn răng hoàn toàn là vì đau. Phi châm của Giả Đại Tử chọc tới nỗi mặt ông ta toàn là lỗ, mẹ nó thật sự là đau chết đi được.

Nhưng Giả Đại Tử cũng bị phi chuy của ông ta đập vài cái, không biết có bao nhiêu xương cốt bị thương.

“Đuổi theo! Tiền của ta! Ôi tiền của ta!” Giả Đại Tử được hai tên tay sai đỡ, đau xót kêu lên.

Ai có thể ngờ phất trần của Bạch đạo nhân lại là một cái phi chuy chứ! Gã sơ sẩy một cái đã bị phi chuy nện trúng, suýt nữa không còn thở được rồi!

Ngũ Thải Thần Sa là tài liệu luyện khí cao cấp, là đồng tiền mạnh, sử dụng như tiền cũng không có vấn đề gì.

“Thế nhưng... Tu vi của đạo nhân kia có vẻ rất thâm hậu, trên tay lại có hai món pháp khí, chúng ta tìm hắn cũng không làm được gì!” A Nghiệp khôn khéo nói.

Đại Tử nhà gã có đôi khi sẽ hồ đồ, vì Đại Tử nhà gã, nhiều khi gã lo tới nát cả tim.

“Đúng rồi!” Giả Đại Tử hơi sợ: “Hắn còn là kiếm tu!”

Gã nhớ rõ Hứa Thuận mang theo bên người một thanh kiếm.

Trong đám tu sĩ trình độ như bọn họ, Thông Thần tầng mấy không thành vấn đề, mọi người đánh nhau đều dùng pháp khí!

Pháp khí của ai lợi hại thì kẻ đó thắng.

Thậm chí pháp khí lợi hại có thể đánh chết tu sĩ Long Hổ, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Nhưng kiếm tu... Kiếm tu am hiểu nhất là công phạt, dù không có pháp khí gì thì cũng vô cùng lợi hại. Nếu còn mang theo hai món pháp khí thì bọn họ quả thực là tới tặng đầu người!

“Sợ cái gì!” Bạch đạo nhân xoa mặt mình, lại thấy cả tay đều là máu. Ông ta nói: “Hoàng Đan Hội chúng ta cũng không phải ăn chay!”

“Không giết hắn sao Hoàng Đan Hội chúng ta sống yên được?!” Mặt mũi Bạch đạo nhân đầy máu, nói.

Giả mạo người của Hoàng Đan Hội để bán hàng giả đã phạm vào tối kỵ của Hoàng Đan Hội!

Một khi trên thị trường có hàng giả sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Hoàng Đan Hội.

“Đi!” Vì an toàn, Bạch đạo nhân móc từ trong ngực ra một pháp khí giống như chuồn chuồn, tiện tay buông pháp khí ra.

Pháp khí chuồn chuồn phần phật bay đi.

“Ta đã thông báo cho các chủ quản khác của Hoàng Đan Hội, bọn họ cũng sẽ đến sau!!” Bạch đạo nhân nói!

“Tốt!” Giả Đại Tử và hai tên tay sai gật đầu đáp.

Bốn người dọc theo đường sá trong thành tìm kiếm, thuận tiện nghe ngóng xung quanh.

Một người vì tiền của mình, một người vì danh dự của Hoàng Đan Hội!

Màu tím, eo giắt hồ lô, lưng đeo trường kiếm, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được Hứa Thuận tại một tửu lâu trong thành.

Hứa Thuận ngồi trong một góc trên tầng hai tửu lâu, trên bàn chỉ có một đĩa đậu phộng, một đĩa đậu tằm và mấy vò rượu đục.

Tuy hắn đã giết người nọ, nhưng người nọ bán gia sản và vợ con khiến hắn nhớ tới quá khứ trước khi xuyên không.

Bằng không dựa theo lượng cơm bình thường của hắn, nhất định phải gọi một bàn đầy đồ ăn.

“Hừ! Tìm được ngươi rồi!” Vừa nhìn thấy Hứa Thuận, Giả Đại Tử đã nói.

“Ồ?” Hứa Thuận nhìn thấy Giả Đại Tử và hai tên tay sai của gã cùng với một đạo nhân mặc quần áo màu tím tro, trong tay cầm phất trần.

Hắn nhìn kỹ kiểu dáng đạo y trên người đạo nhân, gần giống bộ đồ trên người hắn, lại thêm bên hông đạo nhân đeo một chiếc hồ lô vỏ vàng, chẳng trách hắn bị nhầm là người của Hoàng Đan Hội.

Bộ quần áo này của hắn là do hắn tùy tiện mua hàng giảm giá ở chợ Thanh Vân.

Mẹ nó thế này mà cũng có thể đụng hàng à?

“Ngươi là người của Hoàng Đan Hội?!” Hứa Thuận nhìn đạo nhân cầm phất trần, hỏi trước.

“Ngươi là loại người gì? Sao dám giả mạo Hoàng Đan Hội!” Bạch đạo nhân có chút e dè nhìn kiếm trên lưng Hứa Thuận, nói: “Kiếm tu?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” Hứa Thuận hỏi ngược lại.