Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Nếu phải, ngươi xin lỗi một tiếng, trả Ngũ Thải Thần Sa lại cho Giả lão đại, việc này coi như xong.” Bạch đạo nhân thử thăm dò: “Nếu không phải thì để lại cái đầu chó đó đi!”
Một khi Hứa Thuận xin lỗi, chứng tỏ Hứa Thuận đã kinh sợ và đó cũng là lúc ông ta muốn hạ tử thủ!
“Hử?” Hứa Thuận khẽ cười một tiếng: “Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn giết ta?”
Người của Hoàng Đan Hội tự đưa tới cửa, thật khéo!
“Uổng công ta coi ngươi là người của Hoàng Đan Hội, không ngờ còn hiểu lầm đạo gia của Hoàng Đan Hội!” Giả Đại Tử được hai tên tay sai đỡ, chỉ vào Hứa Thuận mà mắng.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng! Không phải chính ngươi nói sao?” Hứa Thuận cười nói.
Hắn thật sự không ngờ, trời xui đất khiến lại có một màn này.
Duyên, tuyệt không thể tả!
“Chết tiệt! Khinh người quá đáng!” Giả Đại Tử bị trào phúng tới nóng nảy, xoay người một cái, lại phóng ra phi châm.
Hứa Thuận nhẹ nhàng tránh thoát mấy cây phi châm màu đen, nói: “Nơi đây nhiều người, không thi triển được, có dám theo ta ra ngoài thành không?”
Nói xong, hắn để lại mấy lượng bạc vụn, sau đó phi thân một cái, như là chim lớn bay đi.
“Ôi chao, đau đau!” Giả Đại Tử xoay người phát ra phi châm, lại ảnh hưởng đến vết thương trên người. Gã bị gãy mấy cái xương sườn, nghiêng người một cái thử hỏi có thể không đau sao?
Bạch đạo nhân nhìn thoáng qua Giả Đại Tử, cũng không nói gì thêm, giống như chim lớn đuổi theo Hứa Thuận.
Ông ta là Thông Thần tầng năm, trên người còn có pháp khí, đan dược, lát nữa còn có những người khác của Hoàng Đan Hội đến, vậy nên không quá e ngại Hứa Thuận.
“Chúng ta cũng đuổi theo!” Giả Đại Tử lớn tiếng hô, sau đó vụng trộm nói với hai tên tay sai: “Chậm một chút! Xem tình hình thế nào!”
Xem tình hình ý là có gì không đúng thì chạy trốn ngay.
Một bên kiếm tu có vẻ không rõ lai lịch, một bên là Hoàng Đan Hội, bọn họ là người từ nông thôn đến, vốn không thể trêu vào!
Mất tiền thì cũng mất rồi, nhưng phải có mạng mới có tiền.
Giả Đại Tử rất thông suốt.
A Nghiệp và tên tay sai còn lại gật đầu.
Đại Tử chuyện nhỏ hồ đồ, chuyện lớn khôn khéo, bọn họ đi theo Đại Tử có thể không kiếm được tiền nhưng sẽ không uổng mạng vô ích.
Bạch đạo nhân rất nhanh đã tìm được Hứa Thuận ở ngoài thành, hoặc phải nói là Hứa Thuận đang chờ ông ta.
“Hoàng Đan Hội các ngươi chỉ có Thần Tiên Đan thôi à? Còn có loại đan dược khác không?” Hứa Thuận thấy Bạch đạo nhân đến, hỏi.
Bạch đạo nhân không nói lời nào, phất trần trong tay ông ta bay ra, đập về phía mặt Hứa Thuận.
Tu sĩ Thông Thần Kỳ có thể dùng pháp lực chậm rãi ôn dưỡng pháp khí, phối hợp với công pháp, có thể khiến pháp khí bay múa trong vòng ba trượng quanh thân, sai khiến như cánh tay mình.
Cái này không tính là ngự vật, chỉ có thể coi là nắm vật.
Phất trần chia làm cán tay và bó lông, tu sĩ bình thường dùng phất trần phần lớn là kéo, rung, quét, chọc, vẩy vân vân, nhưng tu sĩ Hoàng Đan Hội lại mở ra một lối đi riêng.
Toàn bộ tay cầm phất trần bọn họ dùng đều được làm từ sắt, nhất là chỗ giữa tay cầm và bó lông còn rất nặng.
Phất trần kia nhìn qua thì là phất trần nhưng thật ra là một cây chùy sắt đặc ruột, dùng để đối phó với đám ngu phu ngu phụ là không còn gì bằng.
Nhẹ nhàng gõ một cái đã khiến đối phương như trẻ con ngủ say.
Phối hợp với thuật thao vật, một khi đập xuống, ngay cả đá nghiền cũng bị đánh cho nát bấy!
Vừa rồi nếu không phải Giả Đại Tử là dị chủng trời sinh, da dày thịt béo, ăn một chùy kia chưa biết chừng đã bị đánh chết tại chỗ!
Bạch đạo nhân nhìn phi chuy như sao băng đập về phía Hứa Thuận nhưng vẫn không yên lòng, lại vỗ chiếc hồ lô vỏ vàng bên hông!
Từ hồ lô vàng lập tức toát ra khói đen, sau đó một con quạ toàn thân là hỏa diễm từ miệng hồ lô thò ra, rồi lại thêm một con. Trong nháy mắt vô số quạ lửa rít gào bay về phía Hứa Thuận.
“Không cố gắng tu hành mà chỉ làm những thứ lòe loẹt này!” Hứa Thuận nhìn thấy phất trần bay tới, rút Li Thủ Kiếm sau lưng ra, bổ về phía phất trần.
Hắn đã nhận ra, đạo nhân này luyện Hộ Đạo Pháp là chính, ít luyện Chân Pháp.
“Keng” một tiếng, Hứa Thuận đánh bay phất trần, may mà phất trần được làm bằng sắt đặc, nếu không có thể đã bị Li Thủ Kiếm chém thành hai nửa.
Tay trái Hứa Thuận bấm niệm pháp quyết, pháp lực theo ý chí của hắn hóa thành một đạo hàn phong lăng liệt.
“Sương!”
Hàn phong lăng liệt đột nhiên xuất hiện, khiến bầu trời đầu Xuân thoáng cái biến thành mùa Đông khắc nghiệt.
Không, còn lạnh hơn cả mùa Đông khắc nghiệt!
Quạ lửa đang cháy hừng hực gặp phải pháp thuật bậc này lập tức héo rũ, ngọn lửa trên thân cũng bị dập tắt không ít.
Hứa Thuận tiện tay chém mấy con quạ lửa, lắc mình mấy bước đã đến trước mặt Bạch đạo nhân, Li Thủ Kiếm trong tay bổ xuống. Bạch đạo nhân nhìn thấy Hứa Thuận tới gần, trong lòng thầm than.
Kiếm tu đúng là phiền phức, chỉ cần một thanh kiếm là có thể ứng phó đại đa số tình huống, nếu biết thêm chút pháp thuật lại càng cực khó giải quyết.
Không hổ là pháp thuật hộ thân thượng đẳng!
Đáng tiếc...
Ông ta lật tay, lấy ra mấy viên đan dược, ném về phía Hứa Thuận, sau đó chính mình thì lăn về phía sau, như con lừa quay cuồng.
Mấy viên đan dược va chạm với nhau trên không trung, sau đó trên không trung xảy ra một vụ nổ cực lớn!
“Rầm rầm” tựa như sấm đánh.
Bạch đạo nhân từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy khói đen tỏa ra sau vụ nổ mạnh, cười lạnh một tiếng.
Phất trần và quạ lửa chỉ có thể đối phó với kẻ địch bình thường, mấy viên đan dược này mới là bảnh lĩnh sở trường của Hoàng Đan Hội bọn chúng!
Hoàng Đan Hội cũng không phải chỉ có mỗi Thần Tiên Đan!
Trong quá trình luyện chế đan dược sẽ dẫn đến cảnh lò luyện đan nổ tung.
Như vậy liệu có thể luyện chế ra loại đan dược sẽ nổ tung không?
Vừa có thể tích lũy kinh nghiệm luyện đan, lại có thể hộ đạo ngăn địch, thật sự là diệu!
Trong Hoàng Đan Hội, loại đan dược như vậy được gọi là “Hỏa Đan”, còn Thần Tiên Đan được xưng là “Bạch Đan”!
Khói đen tán đi, Hứa Thuận tay trái bấm pháp quyết, tay phải cầm kiếm, không tổn hao gì đi ra.